Người đăng: tuanh.kst@
Vận may của Ngọc Mỹ Nhân liên tiếp mài thành công ba kiện nguyên liệu thô,
kiện kém nhất đều là loại cao lục băng, loại Phỉ Thúy pha lê đỏ xuất hiện càng
kích thích thần kinh người xem. Tám người vừa mới gia nhập cổ phần đảo mắt
liền kiếm lời gấp mấy chục lần, khiến hiện trường được thổi một luồng không
khí gần như điên cuồng.
Lúc bảng hiệu vua không dễ gì chuyển đến trên máy cắt đá, Vương Hằng Sinh lớn
tiếng hỏi. Dưới không khí gần như cuồng nhiệt, bên cạnh có hơn trăm người giơ
tay hét lớn:
Vương Hằng Sinh không lập tức mời chào mọi người gia nhập cổ phần, ông tiếp
tục nói:
Sau khi Vương Hằng Sinh nói xong rất nhiều người chen chúc tiến trên trên, bọn
họ quan sát tỉ mỉ kiện nguyên liệu thô đó. Kiện nguyên liệu thô này thực ra
bọn họ rất quen thuộc, nhưng hiện nay trên nguyên liệu thô đó lại có nhiều
những hai vân xanh tuyệt đẹp mới được mài ra, cùng với đường vân của loại pha
lê trước đó gần như che phủ gần nửa khối nguyên liệu đó. Khối nguyên liệu thô
này có thể nói là mài tăng giá trị rồi, mà còn tăng lớn, sau khi trông thấy
hai dải vân này mới mài ra rất nhiều người càng hạ quyết tâm, liên tiếp quyết
định gia nhập cổ phần.
Người đồng ý gia nhập cổ phần mau chóng vượt quá ba mươi người, hơn nữa còn
không ngừng có người mới tới yêu cầu gia nhập. Vương Hằng Sinh từ trong đó
chọn ra mười tám người có thực lực, hơn nữa là công ty nổi tiếng trong ngành
để bọn họ gia nhập vào, còn có rất nhiều người mong được gia nhập, nhưng đều
bị Vương Hằng Sinh từ chối.
Không khí ở hiện trường lúc này nóng hừng hực, bất lực nhất là Triệu Ngọc Hoa,
gã nhận định kiện bảng hiệu vua nhất định sẽ tăng giá trị lớn, có nhiều người
bảo đá tốt như vậy lại không tự mình lưu lại cắt, còn đem cổ phần pha loãng
thành một phần mười… Phần của Lâm Nhã Hân dựa vào giao ước do tập đoàn Thiên
Nguyên đến mua đơn.
Lâm Nhã Hân không tốt bụng đến mức có thể giúp tập đoàn Thiên Nguyên điền vào
tờ đơn năm trăm triệu tệ. Hai kiện nguyên liệu được mài trước mặt là do Đỗ
Long tuyển chọn, bộ phận bị thiệt hại tập đoàn Thiên Nguyên cũng sẽ có bồi
thường. Chỉ có điều Lâm Nhã Hân cũng không dự đoán được biểu hiện của bọn nó
không ngờ lại tốt như vậy, do đó bồi thường thực tế thấp hơn giao ước ban đầu
một chút.
Vương Hằng Sinh thật ra nóng lòng đem toàn bộ cổ phần chuyển hết đi, nhưng lời
này ông không thể nói ra. Sau khi thân cận của ông mài dọc theo đá Tùng Hoa ra
hai dải vân màu xanh tuyệt đẹp mọi người đều hưng phấn không thôi, Vương Hằng
Sinh càng ngày càng sợ hãi, sợ mài nhiều một chút thì sẽ chà ra nền trắng, vậy
thì sẽ không còn đẹp nữa.
Cổ phần của mọi người cuối cùng cũng ổn định chỗ, Thẩm Băng Thanh vẫn nhìn
xung quanh mỉm cười, sau đó tiếp tục cắt phần giữa của kiện nguyên liệu…
Thể tích của khối nguyên liệu này quả thực quá lớn, Thẩm Băng Thanh hết sức
cuối cùng mới cắt được một phần ba. Lúc lưỡi dao hợp kim của máy cắt đá giơ
lên, người tham gia cổ phần đều đứng lên, hy vọng có thể từ khe hở kia nhìn
cho đã mắt màu xanh lục.
Nhưng bọn họ bị thất vọng, sau khi rửa qua nước trong khe cắt lộ ra lại là một
mảnh xám trắng, mài ra mảnh màu xanh kia chỉ dày hơn giấy một chút xíu…
Tất cả mọi người đều chết lặng tại chỗ, nguyên liệu thô bị đảo một trăm tám
mươi độ. Thẩm Băng Thanh tiếp tục cắt, gã cảm thấy như đốt cháy ở trong lồng
ngực, hàng ngàn cặp mắt trong hiện trường đều đang ngó chừng gã, tạo cho gã
một áp lực lớn, một chút sức lực cần để cắt đá không còn gì nữa.
Có lẽ Thẩm Băng Thanh rất lo lắng, dùng lực quá lớn, máy cắt đá đột nhiên vang
sầm một tiếng, lưỡi dao bỗng nhiên gãy lìa, phát ra sức quá lớn đã cắt nát
phân nửa tảng đá. Đồng thời tảng đá cũng ầm lên một tiếng rồi rơi xuống đất,
Thẩm Băng Thanh kêu lên một tiếng kinh hãi, tay gã ôm đầu lảo đảo lùi về phía
sau vài bước, Lâm Nhã Hân và Tô Linh Vân vội vàng tiến lên dìu gã, lo lắng
hỏi:
Thẩm Băng Thanh mở tay ở trước mặt ra, chỉ thấy trong lòng tay hồng hào của gã
xuất hiện một chút máu tươi.
Thẩm Băng Thanh lo lắng hỏi.
Lâm Nhã Hân dùng tay lau mảnh vụn bên miệng vết thương của gã, nói:
Thẩm Băng Thanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này bốn phía lặng như tờ, mọi người
tròn mắt há mồm xem khối nguyên liệu thô bị chia làm hai, nhìn thấy mặt cắt
của nó đều là một màu xám trắng, chỉ có một bộ phận mỏng manh mài ra là màu
lục.
Sau một hồi yên lặng cuối cùng có người kêu to lên, sau đó toàn bộ khu cắt đá
đều sôi sục trở lại, thành viên ban tổ chức đứng bên cạnh đang chờ để chúc
mừng sắc mặt cũng rất khó coi. Bảng hiệu vua cắt hỏng rồi, đây đúng không phải
là dấu hiệu tốt, lẽ nào đây là dấu hiệu báo trước mỏ quặng Phỉ Thúy Myanmar
sắp cạn kiệt, giao dịch chào bán công khai Phỉ Thúy sắp hoàn toàn sụp đổ?
Mọi người xôn xao bàn luận, người gia nhập cổ phần cũng không đành vậy mà bỏ
qua. Bọn họ lập tức lấy hai khối nguyên liệu thô đã cắt đặt trên hai máy cắt
khác, chốc lát đã phân tảng đá thành bốn khối, tám khối..
Bảng hiệu vua giá chín trăm tám mươi triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng cuối
cùng biến thành đống đá vụn không đáng một đồng, mười tám vị cổ đông tham gia
cổ phần mặt mày tái mét lặng lẽ rời đi. Bọn họ mặc dù nghi ngờ tập đoàn Thiên
Nguyên và Ngọc Mỹ Nhân cấu kết với nhau làm chuyện quỷ quái, nhưng họ lại
không có chứng cứ. Đặt cược đá chính là như vậy, cược thất bại thì chịu, đá
thì không thể làm giả, vậy bọn họ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, tự nhận xui
xẻo.
Tập đoàn Thiên Nguyên và hội Lâm Nhã Hân cũng lặng lẽ rời đi. Trước khi đi,
Lâm Nhã Hân và Tô Linh Vân dùng nước rửa sạch miệng vết thương cho Thẩm Băng
Thanh, hơn nữa còn khử trùng và dùng băng gạc băng lên. Đầu của Thẩm Băng
Thanh quấn một vòng băng trắng giống như cô gái để tang trong thời cổ, bộ dạng
kia lại càng bội phần xinh đẹp.
Chào bán công khai Myanmar hoàn toàn kết thúc, trên xe buýt, tập đoàn Thiên
Nguyên liền theo thỏa thuận đem hai trăm năm mươi triệu chuyển vào tài khoản
Lâm Nhã Hân, nếu không phải Lâm Nhã Hân muốn giúp Tô Linh Vân một phen thì nhẽ
ra hai kiện nguyên liệu kia có thể kiếm ba bốn trăm triệu.
Tô Linh Vân cảm kích nói với Lâm Nhã Hân, nếu không có Lâm Nhã Hân giúp đỡ,
tập đoàn Thiên Nguyên lần này gặp phải đen đủi lớn rồi. Lúc này mặc dù vẫn
thua lỗ gần một tỷ, nhưng so với thua lỗ mười tỷ mà nói thì coi như gần chết
tìm ra con đường sống rồi.
Lâm Nhã Hân cười nói:
Tô Linh Vân bĩu môi nói:
Lâm Nhã Hân cười:
Tô Linh Vân bĩu môi nói:
Lâm Nhã Hân khẽ mỉm cười nói: