Cá Lớn Cắn Câu


Người đăng: tuanh.kst@

Trước đó Ngọc Mỹ Nhân tỏ vẻ không quan tâm đến con số 8019, nhưng vào lúc cuối
cùng mấu chốt của trận đấu thầu cô ta gây ra một cơn địa chấn. Một số người
sớm đã nhắm vào lô hàng này thì vội vã tăng giá thêm vào, trong đó bao gồm cả
vị Trần công tử kia.


  • Triệu tổng, cậu không phải là không có hứng thú đối với lô hàng này sao?

Lý Văn Quân căng thẳng nhìn Triệu Ngọc Hoa, bộ dạng lo lắng.

Triệu Ngọc Hoa có chút phật ý nói:


  • Trần công tử là một nhân vật lớn, cứ coi là góp vốn đi, chí ít thì cũng
    phải đem đi mấy chục triệu Euro mới có thể tham dự đấu thầu chứ? Tôi trong tay
    làm gì có nhiều tiền có thể dùng như thế, cho nên cậu không cầu phải lo lắng
    vậy đâu.

Lý Văn Quân cười ha hả nói:


  • Vậy thì tôi yên tâm rồi, thực ra thì… không giấu gì Triệu công tử, tôi cũng
    không có quyền lực lớn như vậy, tôi đây là tay không bắt giặc, ban tổ chức
    cũng không có quy định ngay lập tức phải thanh toán ngay khoản tiền đó, nội
    trong một tháng có thể thanh toán là được. Đợi vớ được đống nguyên liệu kia
    chúng ta sẽ lập tức tháo hàng…., nếu giá cao thì chỉ cần cắt một miếng nhỏ bán
    ngay tại chỗ… vậy chẳng phải có tiền rồi sao?

Triệu Ngọc Hoa bị kích động, lời của Lý Văn Quân chỉ ra cho gã một ngõ nhỏ
thông ra đường lớn. Triệu Ngọc Hoa dường như nhìn thấy vô số tiền giấy mọc
thêm cánh nhằm hướng y mà bay tới, y xúc động suýt nữa thì cất giọng ca vàng,
cuối cùng cũng kiềm chế được, hướng về Lý Văn Quân mà nói:


  • Trần công tử thật dũng cảm, cậu không sợ hậu quả một khi giải pháp đó sụp
    đổ sao?

Lời này đi hỏi người khác, không bằng nói là trong thâm tâm của Triệu Ngọc Hoa
có một chút linh cảm đang cảnh báo chính mình, nhưng mà lời của Lý Văn Quân
liền dập nát một chút linh cảm đó của y, chỉ nghe gã ta đắc ý nói:


  • Làm sao có thể sụp đổ được? Vị sư phụ cược đá của tôi chính là đệ tử thân
    truyền của Phỉ Thúy Vương, ông ấy nói trong vòng một tỷ Euro thì đều có thể
    đánh cuộc, nên khẳng định là có thể đánh cuộc được rồi.

Nghe đến cái tên Phỉ Thúy Vương, tim Triệu Ngọc Hoa đập thình thịch, hiện giờ
thời hạn trả giá cuối cùng đã tới, y đã không còn thời gian để từ từ suy nghĩ
nữa rồi. Sự chú ý của Tô Linh Vân cũng bị Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh làm
chuyển hướng, không chú ý đến sự bất thường ở y.

Triệu Ngọc Hoa nói với Tô Linh Vân:


  • Tiểu Vân, tôi đi vệ sinh…

Sau đó liền vội vàng rời đi, Lý Văn Quân cũng không đi theo y, những gì nên
làm gã đã làm hết, Triệu Ngọc Hoa sau cùng có làm hay không làm đều phải xem ý
trời rồi.

Thật ra Hạ Hồng Quân và Lý Văn Quân chỉ là đang thực hiện kế hoạch của Đỗ
Long, bọn họ cũng không biết tại sao Đỗ Long lại khẳng định như vậy, thứ
nguyên liệu được nhiều người yêu thích kia khẳng định sẽ sụp đổ. Như vậy,
khoản chi phí lớn khó khăn lắm để dẫn Triệu Ngọc Hoa cắn câu, nếu mà bị y giải
ra, vậy chẳng phải là dễ cho tên tiểu tử kia rồi sao?

Triệu Ngọc Hoa rất nhanh đi từ trong nhà vệ sinh ra, y vòng một vòng đi hướng
về phía số 8019. Lý Văn Quân sau khi nhìn thấy liền bước về phía y, Triệu Ngọc
Hoa đột nhiên tăng tốc, chặn ngay ở trước Lý Văn Quân đoạt lấy sách đấu thầu
trong hòm đấu giá.


  • Triệu công tử, cậu chẳng phải nói không có hứng thú với thứ nguyên liệu này
    sao?

Lý Văn Quân giả bộ hoảng hốt kêu to lên, Thẩm Băng Thanh nhìn lại. Tô Linh Vân
bắt gặp Triệu Ngọc Hoa đứng ở cạnh hòm đấu giá, lông mày cô nhướn lên.

Triệu Ngọc Hoa cười ha hả đáp:


  • Cậu Trần hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nói tôi không có hứng thú, nhưng tôi
    đem đến một vị sư phụ có hứng thú về đấu giá đá, ông ta nói nguyên liệu này có
    thể đánh cuộc, vậy tôi cũng nên đánh cuộc một lần.

Lý Văn Quân liền hỏi:


  • Cậu ra giá bao nhiêu?

Triệu Ngọc Hoa đáp:


  • Cái này làm sao có thể nói với cậu được chứ? Trừ phi đấu thầu chấm dứt…
    Này, này, các người làm cái gì thế? Không thể đấu thầu thêm nữa!

Triệu Ngọc Hoa ý đồ ngăn cản những người có dự định đấu thầu thêm, kết quả bị
mọi người đẩy sang một bên, ở thời khắc cuối cùng lại có ít nhất bảy sách đấu
giá quăng vào trong hòm đấu giá.

Đấu thầu cuối cùng cũng kết thúc, quân nhân Myanmar bắt đầu đuổi người, còn có
một số người nhân cơ hội này nhét giá đấu vào trong hòm, nhưng cuối cùng vẫn
bị đuổi ra xa hội trường.

Tô Linh Vân đến cạnh Triệu Ngọc Hoa nói:


  • Anh họ, anh tham gia đấu thầu ư? Anh đấu thầu bao nhiêu? Anh bàn bạc với
    bác Triệu chưa?

Triệu Ngọc Hoa ấp úng nói:


  • Bàn bạc qua rồi… nguyên liệu tốt như vậy, tiêu bấy nhiêu tiền mà chộp được
    cũng sẽ không thiệt đâu.


  • Bao nhiêu?


Tô Linh Vân truy hỏi.


  • Cái này…

Triệu Ngọc Hoa bị ép đành thấp giọng đáp:


  • Chín trăm tám mươi tám triệu một trăm tám mươi nghìn Euro.


  • Nhiều vậy sao!


Tô Linh Vân giận dữ nói:


  • Anh họ, anh điên rồi sao? Bác trai cho anh cái quyền lớn như vậy à?

Triệu Ngọc Hoa kiên trì đáp:


  • Đừng tính toán nhiều, em không thấy mọi người đều điên cuồng tranh cướp đấu
    thầu sao? Em họ, em yên tâm đi, lô hàng này tuyệt đối sẽ tăng mạnh đấy, hiện
    giờ chín trăm tám mươi triệu dường như rất đắt, nhưng đợi tháo mấy trăm cân
    loại pha lê xanh cao cấp thậm chí ngay cả đế vương xanh, vậy là giá trị tài
    sản tăng gấp mười thậm chí mấy chục lần rồi ấy chứ.

Tô Linh Vân thấy y không trực tiếp trả lời vấn đề của mình, trong lòng liền
hiểu ra mấy phần, Tô Linh Vân nói:


  • Anh họ, anh không có được sự đồng ý của bác Triệu, đúng không?

Triệu Ngọc Hoa chột dạ nói:


  • Đợi anh bán lời mấy trăm tỷ rồi nói với ông ấy, cho ông ấy vui mừng chút.

Tô Linh Vân hít vào một hơi, nói:


  • Được, anh không nói tôi nói.

Triệu Ngọc Hoa tức giận nói:


  • Tiểu Vân, cô sao lại không nghe lời thế hả, tôi không cần cô làm như vậy!

Tô Linh Vân nghiêm nghị nói:


  • Triệu tổng, tôi muốn làm thế nào không đến phiên anh quản, trước khi anh
    còn chưa gây ra sai lầm lớn, tôi phải thông báo cho bác Triệu.

Lúc Tô Linh Vân nghiêm túc lên Triệu Ngọc Hoa cũng có đôi chút sợ hãi, hiện
giờ sự tình đã làm ra rồi, bố của y sớm muộn đều sẽ biết, bởi vậy y cũng bất
cần nói:


  • Cô nói đi, dù thế nào đây cũng là chuyện có lợi, bố tôi không biết chừng
    còn khen tôi ấy chứ.

Tô Linh Vân lạnh nhạt nhìn y một cái, bước nhanh về phía trước, quả nhiên là
gọi điện thoại cho bố Triệu Ngọc Hoa.

Chủ tịch Triệu Thiên Hằng của tập đoàn Thiên Nguyên sau khi nghe xong Tô Linh
Vân nói, ông không lập tức bảo cô đưa điện thoại cho Triệu Ngọc Hoa mà bảo cô
đưa điện thoại cho Vương Hằng Sinh, ông ta muốn nghe ý kiến của chuyên gia.

Vương Hằng Sinh nói:


  • Món nguyên liệu đó tôi đã xem kỹ rồi, ý kiến của tôi là không đề nghị đấu
    giá, nếu làm đầu tư ngược thì còn được. Lúc Tiểu Hoa đấu thầu không bàn bạc
    với tôi, tôi không biết nó đấu thầu bao nhiêu, trận đấu thầu vô cùng kịch
    liệt, may ra không biết chừng không trúng.

Triệu Thiên Hằng tức giận nói:


  • Thằng bất hiếu, trước khi đi tôi dặn đi dặn lại, bảo nó nghe lời ông, mua
    về chút nguyên liệu tốt, không ngờ nó chẳng thèm để tâm. Đầu tư? Ông biết nó
    cạnh tranh đưa giá là bao nhiêu không? Hơn chín trăm tám mươi triệu Euro đấy!
    Tập đoàn Thiên Nguyên làm gì có vốn lưu động nhiều như thế cho nó sử dụng ở
    chỗ này! Nếu không trúng thì tốt, nếu trúng thì… tất cả người của tập đoàn
    Thiên Nguyên đều bị nó hại chết rồi!

Nghe được giá Triệu Ngọc Hoa đấu thầu, Vương Hằng Sinh không nén nổi hít vào
một hơi. Chín trăm tám mươi triệu Euro, vậy là mười tỷ Hoa Hạ tệ ư, tài sản
của tập đoàn Thiên Nguyên mặc dù có trên trăm tỷ nhưng phần lớn là bất động
sản, vốn lưu động làm gì có nhiều như thế. Hiển nhiên không thể nào đợi mấy
năm để nó tăng giá trị, nhưng nếu nhất định phải tháo hàng ngay tại chỗ, tổn
thất của đặt cược sụp đổ càng không phải tập đoàn Thiên Nguyên có thể chịu
đựng được.

Vương Hằng Sinh an ủi:


  • Hiện nay vẫn chưa mở thầu, tất cả còn là ẩn số, đấu thầu sau cùng kịch liệt
    như vậy, có lẽ có người ra giá cao hơn không biết chừng.

Triệu Thiên Hằng thở dài nói:


  • Cũng chỉ có thể tạm thời đợi thôi, thằng nghịch tử này… tức quá đi mất!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #436