Người đăng: tuanh.kst@
Triệu Ngọc Hoa thực sự không nhớ nổi người trước mặt là ai, nhưng nửa tháng
trước đúng là gã có đi Đài Bắc, hơn nữa thực sự cũng đi ăn chơi trụy lạc. Mà
người này lại có thể nói ra được, ắt hẳn y cũng đã ở đó. Trong lòng Triệu Ngọc
Hoa thầm kêu khổ, vội vàng quay lại nói với Tô Linh Vân:
Tô Linh Vân đối với Triệu Ngọc Hoa có thể nói là hiểu rõ đến tận gốc rễ, thấy
bộ dạng này của gã liền biết gã có tật giật mình. Tô Linh Vân hừ lạnh một
tiếng nói:
Anh gấp cái gì? Tôi sẽ không tố cáo với bác Triệu, cũng không can thiệp vào
đời tư cá nhân của anh. Nếu các người đã là bạn hữu lâu năm gặp lại, vậy các
người đi nhà hàng mà từ từ nói chuyện, đừng có ở trước mặt làm tôi chướng mắt.
Tiểu Vân, em hiểu lầm rồi… anh thật sự….
Triệu Ngọc Hoa khổ sở giải thích với Tô Linh Vân, Lý Văn Quân thấy thể hết sức
ngạc nhiên nói:
Lý Văn Quân đổi giọng khá gượng gạo, trên mặt anh ta còn không nhịn nổi cười,
trong lòng Lý Văn Quân thầm kêu hỏng bét. Trong khi ở nơi này hỗn loạn thì Đỗ
Long sớm đã mang con dấu mình nhận được lặng yên không tiếng động giao cho Hạ
Hồng Quân.
Sau khi Lý Văn Quân hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức cũng Hạ Hồng Quân chuồn
mất. Triệu Ngọc Hoa đau khổ khuyên nhưng không thể lay chuyển Tô Linh Vân.
Trên thực tế, Tô Linh Vân vốn không có chút cảm giác nào đối với Triệu Ngọc
Hoa, việc của Triệu Ngọc Hoa cô không hề quan tâm. Chẳng qua cô muốn mượn
chuyện này để vạch rõ ranh giới giữa hai người, khiến Triệu Ngọc Hoa cách xa
cô một chút mà thôi.
Sau khi đem con dấu đưa cho Hạ Hồng Quân, Đỗ Long cũng cảm thấy thoải mái hơn,
hắn không hề để tâm tới mấy người đang theo sát mình. Mỗi khi nhìn thấy khối
nguyên liệu vừa ý nào hắn lại dùng laptop ghi lại, đương nhiên là hắn dùng
ngôn ngữ mật rồi. Bọn người Lý Cương cho dù có nhìn thấy hắn ghi chép thì cũng
không hiểu cuối cùng là hắn viết dãy số nào.
Đỗ Long muốn lừa Triệu Ngọc Hoa một vố không thương tiếc, nhưng cần phải thật
cẩn thận đưa y vào bẫy, vì thế hắn cũng bắt đầu chú ý tới những khối nguyên
liệu thô không nằm trong kế hoạch của hắn. Thí dụ như nói một số khối nguyên
liệu thô giống phân trâu có bề mặt sáng bóng, hay là trong ngoài như một,
nhưng nếu chịu để ý một chút thì đây nhất định là một khối nguyên liệu thô có
tính cạnh tranh rất kịch liệt, những khối như thế Đỗ Long đều ghi chép lại.
Cứ như vậy ba ngày đã qua, ban ngày Đỗ Long bận rộn xem nguyên liệu thô, đêm
đến lại điên cuồng làm chuyện yêu đương với Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân biết sau
khi hắn chọn xong nguyên liệu sẽ phải rời đi trước, trong lòng vô cùng không
muốn. Sự dạy dỗ của Đỗ Long đối với cô muôn hình muôn dạng, cũng không rõ hắn
học được ở đâu. Lâm Nhã Hân qủa thật yêu hắn đến chết mê chết mệt, điều duy
nhất khiến Lâm Nhã Hân không hiểu đó là mỗi ngày Đỗ Long đều bắt cô phải đọc
thuộc một số mã số mới, nhưng đặc biệt lại là cô phải học thuộc những con số
đó vào lúc thần hồn đang ở trên mây khiến cô có chút suy nhược tinh thần. Nếu
người phụ trách đấu thầu là bọn người Hạ Hồng Quân thì còn bắt cô đọc thuộc
những mã số này làm gì?
Lúc hội chợ đấu thầu Ám Tiêu vào mùa xuân ở Myanmar tiến hành đến ngày thứ tư,
cuối cùng Đỗ Long, Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh đã tụ họ lại, ba người thình
thoảng lại nghỉ chân dừng và ghi chép lại một số khối nguyên liệu thô không có
biểu hiện tốt lắm. Mã số của những khối nguyên liệu thô này rất nhanh đã bị
nhiều người ghi chép lại, hôm sau khi mở thầu có trò để xem rồi.
Chiều ngày hôm đó, đám người Đỗ Long đến trước một khối nguyên liệu thô cao cỡ
nửa người. Đây cũng không phải là khối nguyên liệu thô có thể tích lớn nhất
trong khu Ám Tiêu, nhưng nó lại làm người khác khá chú ý. Bởi vì trên mặt khối
nguyên liệu Laopagan này bị mài ra một đường rộng bằng ngón trỏ, dài bảy, tám
cm, chỗ bị mài ra có thể thấy được màu xanh dạt dào, sáng bóng có thể soi được
gương, rõ ràng đây chính là Thủy Tinh Chủng cao cấp mà.
Ngoại trừ Đế Vương Lục thì khối Thủy Tinh Chủng màu lục này có thể xem là
nguyên liệu phỉ thúy cao cấp nhất. Khối nguyên liệu lớn thế này, nếu bên trong
có 1/10 phần ngọc thạch là Thủy Tinh Chủng thì đó sẽ là con số thiên văn rồi,
vì thế chủ hàng ra giá 120.000.000€. Đối với những người bình thường mà nói
đây là một giá quá cao, nhưng đối với giới trang sức, đặc biệt là những người
tham gia đổ thạch thì cái giá này vẫn có thể đánh cược được.
Đỗ Long ghé sát lỗ tai Thẩm Băng Thanh khẽ nói. Tuy thanh âm của hắn thấp hơn
thế lại đang trong hoàn cảnh ồn ào nên không ai có thể nghe thấy, nhưng biểu
hiện luyến tiếc chợt lóe lên rồi biến mất của hắn khi nhìn khối đá đã bị Triệu
Ngọc Hoa đang chăm chú quan sát nhìn thấy được.
Rất nhanh, Đỗ Long đã đưa Thẩm Băng Thanh và Lâm Nhã Hân rời khỏi khối nguyên
liệu đó. Nhưng sau khi đi được không bao xa, hắn lại quay đầu nhìn lại, ánh
mắt vẫn quét tới quét lui trên khối đá mã số 8019. Những chi tiết này đều lọt
vào mắt của Triệu Ngọc Hoa.
Triệu Ngọc Hoa đánh dấu kỹ lên mã số khối nguyên liệu thô nặng gần hai tấn
kia, sau đó gọi người mời Vương Hằng Sinh và sư phụ Lưu tới xem xét khối
nguyên liệu này.
Khối nguyên liệu kia giống như một con trâu nằm dài ở đó, nó là một khối đá có
hai tầng màu hồng và vàng. Trên bề mặt có một đường vân rắn dài nửa mét, rộng
bằng lòng bàn tay, bên trên chằng chịt hoa văn, ở giữa đường vân rắn được mài
nhẵn làm lộ ra một dải màu xanh tươi đẹp rộng khoảng bằng ngón trỏ, mặt ngoài
không sần sùi cũng không rạn nứt. Theo lẽ thường đây hiển nhiên là một khối
nguyên liệu thô có xác suất cược thắng rất lớn.
Sư phụ Lưu do dự nói:
Ý kiến của sư phụ Trương và sư phụ Lưu đều giống nhau, vậy kế tiếp phải xem ý
kiến của Vương Hằng Sinh rồi. Sau khi Vương Hằng Sinh xem xét kỹ lưỡng liền
lắc đầu nói:
Nghiên cứu cả buổi Vương Hằng Sinh mới tại một nơi riêng tư nói:
Triệu Ngọc Hoa nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của Vương Hằng Sinh. Hai ngày
kế tiếp sau đó gã phát hiện Đỗ Long không còn tiếp tục đến xem khối nguyên
liệu thô đó nữa, nhưng thật ra lại có rất nhiều người vây quanh, xem đi xem
lại khối nguyên liệu thô này. Vì thế nơi đặt khối nguyên liệu thô số 8019 đã
trở thành nơi náo nhiệt nhất trong khu Ám Tiêu.
Hôm nay Chu Dịch Thăng đột nhiên lại biến mất, Thẩm Băng Thanh lại lén lút
liếc mắt nhìn mã số 8019, hành động này khiến Triệu Ngọc Hoa sinh lòng nghi
ngờ, tiến lên hỏi biết được Chu Dịch Thăng đã trở về công ty. Trong ngôn ngữ
của Lâm Nhã Hân dường như có chút gì đó quẫn bách. Trái ngược với tập đoàn
Thiên Nguyên với số tài sản lớn như vậy, bọn họ thật sự quá tầm thường.
Ngay trong khi Triệu Ngọc Hoa đang âm thầm suy đoán nguyên nhân rốt cuộc tại
sao Chu Dịch Thăng lại đột nhiên rời đi thì Lý Văn Quân lại đột nhiên xuất
hiện trước mặt gã, nhỏ giọng nói:
Triệu Ngọc Hoa buồn bực nói:
Lý Văn Quân cười nói:
Trong lòng Triệu Ngọc Hoa thầm rung động, sực nhớ lại một người, gã nói: