Người đăng: tuanh.kst@
Lần trước giải thạch là do Đỗ Long cải trang thành Thẩm Băng Thanh, nhưng hiện
giờ nhân vật nữ chính – Thẩm Băng Thanh lại lần đầu tiên tự tay giải thạch.
Cái trò chơi đổ thạch này chính là một đao lên thiên đường, một đao xuống địa
ngục, sự căng thẳng của Thẩm Băng Thanh là hoàn toàn có lý.
Thẩm Băng Thanh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn căn cứ theo vị trí mà Đỗ Long
đã dặn dò trước đó, nhắm thẳng một dao chuẩn xác. Nhắt dao này cắt rất sạch
sẽ, gọn gàng, mọi người bên cạnh đều đứng lên ủng hộ, bởi cô gái tự tay giải
thạch quả thật rất hiếm thấy, huống hồ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, xem
cô giải thạch cũng là một loại hưởng thụ, đáng tiếc là thời gian quá ngắn. Sức
mạnh của tay cô thật sự không nhỏ, không ngờ lại có thể cắt khối nguyên liệu
thô kia thành một một mặt phẳng nhẹ nhàng như vậy.
Có người tinh mắt, lập tức kêu to lên:
Đỗ Long đã biết kết quả, hắn vốn không có động tĩnh gì. Thẩm Băng Thanh sau
khi nhìn rõ một màu xanh đậm lộ ra từ giữa vết cắt, anh ta hưng phấn quay đầu
nhìn về phía Đỗ Long, reo hò nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
Thẩm Băng Thanh càng tăng thêm tự tin, lúc anh ta muốn tiếp tục cắt cho xong
tảng đá thì Vương Hằng Sinh lại nói:
Thẩm Băng Thanh ngừng tay. Vương Hằng Sinh cẩn thận xem vết cắt, nói:
Niềm tin của Thẩm Băng Thanh đối với Đỗ Long gần như là mù quáng, y cười hì hì
nói:
Vương Hằng Sinh lắc đầu nói:
Thẩm Băng Thanh vẫn tin tưởng phán đoán của Đỗ Long, cho nên vị trí mà anh ta
cắt thụt sâu vào 1 cm so với Vương Hằng Sinh nói. Vương Hằng Sinh nhìn vậy thì
thầm lắc đầu, nhưng sau khi vết cắt mở ra lại khiến ông ta vô cùng kinh ngạc,
bởi vì vị trí Thẩm Băng Thanh cắt rất vừa vặn, chỗ này vừa đúng cắt đứt màn
sương trắng, làm lộ ra phần ngọc thạch trong suốt bên trong.
Người tinh mắt kia lại hô to lên, người xung quanh nhanh chóng vây quanh:
Trong khi Vương Hằng Sinh cúi đầu kiểm tra lại khối nguyên liệu thô, Thẩm Băng
Thanh lại quay đầu lại cười hớn hở với Đỗ Long. Không thể không nói rằng cô
gái Thẩm Băng Thanh thật sự hại nước hại dân, nụ cười vui vẻ của cô giống như
dòng nước trong veo, thật là xinh đẹp, thuần khiết. Đỗ Long không kìm nổi há
hốc mồm, Thẩm Băng Thanh sửng sốt, trên mặt đỏ ửng lên, y oán hận trừng mắt
nhìn Đỗ Long rồi quay đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
Suýt chút nữa Đỗ Long đã bị cái nhìn kia của Thẩm Băng Thanh hút mất hồn. Lâm
Nhã Hân ở bên cạnh nhẹ nhàng véo vào lưng hắn, đem hồn phách Đỗ Long quay về,
Lâm Nhã Hân thấp giọng nói:
Đỗ Long bật cười ha hả nói:
Lâm Nhã Hân thăm dò không có kết quả, lại véo lên lưng Đỗ Long một cái, cô
chớp mắt một cái rồi nói:
Đỗ Long nói:
Vương Hằng Sinh đã xem thấu mặt cắt trước và sau của khối nguyên liệu thô, ông
nói:
Khối đá này chỉ có một lớp da rất mỏng, bên trong gần như đều là Hôi Thủy
Để, có màu xanh nhạt, bán giá 200.000€ không thành vấn đề, các người mua vào
50.000€, đương nhiên là lãi lớn rồi.
Lời to rồi… a….!
Thẩm Băng Thanh hưng phấn kêu to lên, còn giơ tay cao lên với tư thế chiến
thắng. Đột nhiên sắc mặt Đỗ Long có chút mờ ám nhìn anh ta, Thẩm Băng Thanh
lập tức nghiêm nghị trở lại, thu lại đôi tay đang giơ cao, nói với Triệu Ngọc
Hoa:
Bên cạnh có người lớn tiếng nói:
Thẩm Băng Thanh sửng sốt quay lại nhìn Đỗ Long, thấy Đỗ Long lắc đầu, Thẩm
Băng Thanh nâng khối phỉ thúy kia lên quay trở về bên cạnh Đỗ Long, anh ta lớn
tiếng nói:
Lý Cương đột nhiên xông ra, y nói với Thẩm Băng Thanh:
Đỗ Long gật gật đầu, Thẩm Băng Thanh bèn đem khối Phỉ Thúy đưa cho Lý Cương.
Lý Cương trực tiếp đưa cho vị sư phụ đổ thạch bên cạnh. Đỗ Long nhìn thấy hai
tay Lý Cương trống trơn liền cười nói:
Lý Cương cười khổ nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Cương cười ha hả, cũng không vạch trần. Chỉ thấy bên phía Triệu Ngọc Hoa
đem “Tiêu Vương” ngày hôm nay đặt lên máy giải thạch, Triệu Ngọc Hoa muốn dùng
khối nguyên liệu thô này để lấy lại thể diện. Nhưng Vương Hằng Sinh nghe nói
khối nguyên liệu thô này mua về với giá hơn 5.000.000€ thì ông ta liền âm thầm
lắc đầu.
Đây cũng là một khối đá Hậu Giang, đều là vật cá cược. Có thể thấy khối đá này
da rất mỏng, khắp bề mặt phủ một lớp màu xanh lốm đốm, tính may rủi rất cao.
Nếu hoàn toàn là màu xanh thì có thể phát tài rồi, vì thế rất nhiều người tham
gia đấu thầu, giá trúng thầu cuối cùng không ngờ lại bị đầu cơ lên đến hơn
5.000.000€.
Chẳng qua nếu xem kỹ mặt ngoài của khối đá kia thì sẽ phát hiện thấy rất nhiều
vết nứt nhỏ. Đổ thạch không sợ nứt lớn, chỉ sợ những đường nút li ti. Nếu
không có những vết nứt li ti, căn cứ vào sự biểu hiện của khối nguyên liệu thô
này, có thể mài sơ qua rồi đặt vào khu ám tiêu, làm tốt có thể bán ra với giá
hơn một trăm triệu €.
Theo ý kiến của Vương Hằng Sinh, khối đá này vốn không nên đánh cược. Nếu thật
sự phải đánh cược thì giá tối đa là khoảng 2.000.000€. Suy cho cùng khối đá
kia khá lớn, nếu khe nứt không sâu như vậy thì vẫn có cơ hội kiếm lời lớn.
Đỗ Long biết rõ tình hình của khối đá kia, trong lòng hắn thầm cười khẩy. Tập
đoàn Thiên Nguyên tuy rất hùng mạnh, nhưng hơn năm mươi triệu thoáng một cái
trôi theo dòng nước, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ chấp nhận như vậy.
Tên nhóc Triệu Ngọc Hoa lần này xui xẻo rồi.
Lý Cương phát hiện vẻ cười khẩy bên khóe miệng của Đỗ Long, y vội vàng hỏi:
Đỗ Long lạnh lùng nói:
Thẩm Băng Thanh lập tức nói:
Giọng nói của Thẩm Băng Thanh hơn lớn một chút, xuyên thẳng vào lỗ tai Triệu
Ngọc Hoa. Trong lòng Triệu Ngọc Hoa rất tức giận, thầm nghĩ đợi chút nữa ông
mở ra mấy chục kilogram màu xanh Đế Vương Lục để các người ghen tị mà chết!
Miệng gã lại nói:
Vương Hằng Sinh có ý kiến với Triệu Vương Hoa, quyết định không quan tâm tới
chuyện Triệu Ngọc Hoa nữa, cho nên ông lẳng lặng đứng một bên. Sư phụ Trương
và sư phụ Lưu đều là những bậc thầy dày dạn kinh nghiệm, bọn họ suy tính rất
lâu, cuối cùng quyết định cắt một dao từ giữa đem khối nguyên liệu thô xẻ làm
hai khúc.