Đánh Cược Rồi Lại Cược Tiếp Nữa


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long giả vờ tự cho mình hai cái bạt tai, Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng rồi
không thèm để ý tới hắn. Lâm Nhã Hân nắm tay Thẩm Băng Thanh cười nói:


  • Băng Thanh, hai người lúc này thật sự rất giống một đôi tình nhân đang giận
    nhau đó. Chỉ tiếc là...ông bác này hơi lớn tuổi một chút...


  • Chị Lâm!


  • Chị Hân!


Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng lúc lên tiếng phản đối. Điều đó càng khiến Lâm
Nhã Hân không ngừng cười nghiêng cười ngả.

Sau khi ba người trở lại khách sạn, Đỗ Long thì tẩy trang, Thẩm Băng Thanh
cũng cởi bỏ váy ra rồi mặc âu phục quần đùi vào. Đỗ Long cười nói:


  • Mặc váy không mát hơn chút à?

Thẩm Băng Thanh lại siết chặt nắm đấm nhằm vào Đỗ Long đe dọa. Đỗ Long cúi đầu
cười rồi cầm cuốn sổ ghi chép, chép ra một đống những số ký hiệu rồi đưa cho
Lâm Nhã Hân nói:


  • Tôi không thể chơi quá lâu ở Myanmar, nếu không bị nghi ngờ là mất tích rồi
    chạy trốn ra nước ngoài thì nguy hiểm. Những số hiệu này chị nhớ kỹ, mỗi một
    số hiệu tôi đều đặt rõ mức giá cao nhất. Tới lúc đó hai người tự đi đấu giá
    nhé.


  • Cái gì? Cậu định về nước trước?


Lâm Nhã Hân hoảng sợ kêu lên, Thẩm Băng Thanh cũng kinh ngạc hỏi:


  • Vậy còn tôi?

Đỗ Long nói:


  • Hàng tươi màu hai ngày, hàng tối là mười hai ngày. Tôi không thể ở lại lâu
    như vậy. Mất tích cả nửa tháng, người ta không tìm thấy người còn tưởng tôi sợ
    tội mà chạy ra nước ngoài ấy chứ. Nhất định tôi phải về nước trước thời hạn.
    Trước hết chị hãy học thuộc những số ký hiệu này, để tới lúc đó khỏi quên.
    Băng Thanh, cậu không cần phải về nước gấp. Tôi sẽ che giấu cho cậu. Mấy khối
    đá bán đấu giá ngày mai không biết sẽ trúng được mấy khối. Chiều mai cậu mở
    hết chúng ra. Cậu chọc tức tên Triệu Ngọc Hoa kia cho tôi. Tôi phải cho hắn
    ngã một cú nhớ đời mới được.

Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng. Cậu ta cũng không thích Triệu Ngọc Hoa, Lâm Nhã
Hân thì lại nói:


  • A Long, việc gì cậu phải chọc một kẻ thù như thế chứ?

Đỗ Long nói:


  • Là tại nó năm lần bảy lượt khiêu khích tôi. Tôi phải cho nó biết, cái miếu
    nhà nó có lớn hơn nữa thì cũng có lúc không che được cho nó. Một thằng ranh
    con mà cũng dám nói mình là “thống trị theo kiểu không phải làm gì”. Hừ, thật
    là không biết trời cao đất dày thế nào. Cho nó một bài học là tốt cho nó đấy.

Chuyện Đỗ Long đã quyết định thì không phải Lâm Nhã Hân muốn thay đổi là có
thể thay đổi được. Cô khuyên thêm hai câu nữa, kết quả là buổi tối bị Đỗ Long
nghiêm khắc trừng trị, phải chịu chút khổ cực.

Ngày hôm sau Đỗ Long vẫn tiếp tục đi xem đá quý. Còn Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng
Thanh thì lại ở trong phòng đấu giá phụ trách việc đấu giá những khối đá mà Đỗ
Long đã vừa lòng. Sau khi đấu giá một khối đá quý nữa thì rất nhanh khối đá số
385, khối đá cuối cùng mà ông Vương xem trong buổi sáng ngày hôm qua nhanh
chóng được đưa ra bán đấu giá.

Giá khởi điểm được đưa ra đấu giá của khối đá này là mười ngàn Euro. Có không
ít người tham gia đấu giá, giá cao nhất nhanh chóng vượt qua một trăm ngàn
Euro. Thẩm Băng Thanh cũng trả giá một lần, giá cao nhất một trăm hai mươi
ngàn Euro nhanh chóng bị giá một trăm năm mươi ngàn Euro vượt qua. Vì đã vượt
qua mức giá cao nhất Đỗ Long đưa ra nên dù Thẩm Băng Thanh vẫn muốn tiếp tục
tranh, nhưng cuối cùng cũng quyết định không ra giá nữa. Đây là khối đá đầu
tiên không đấu giá được trong số những khối đá mà Đỗ Long để ý.

Mức giá một trăm năm mươi ngàn Euro nhanh chóng đi vào dĩ vãng. Mức giá cao
nhất cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí 199 ngàn Euro. Thể tích của khối đá này
hơi nhỏ một chút, hơn nữa lại nhiều nấm nem và những vết rạn nứt. Nếu muốn hồi
vốn thì ít nhất cũng phải lấy ra 0.25kg phần ngọc Băng Chủng mới được. Dựa vào
trọng lượng vốn có của khối nguyên liệu đó và tình trạng rạn nứt của nó thì
điều đó có thể có chút khó khăn.

Một ngày qua đi, việc đấu giá loại đá sáng màu đã kết thúc. Lâm Nhã Hân và
Thẩm Băng Thanh tổng cộng đã đấu về cho Đỗ Long bốn khối đá Phỉ Thúy. Ít hơn
nhiều so với ước tính ban đầu. Điều đó cho thấy việc cạnh tranh khá kịch liệt.
Đến cả những khối đá bề ngoài nhìn chẳng đẹp đẽ gì cũng bị người ta tung lưới
to mua với giá cao.

Thẩm Băng Thanh và Lâm Nhã Hân giao tiền rồi cầm lấy bốn khối đá mà họ đấu giá
được. Đang đứng đợi Đỗ Long trước hội trường thì Triệu Ngọc Hoa dẫn theo mấy
người nữa nghênh ngang đi tới. Tô Linh Vân và Vương Hằng Sinh đều không có ở
bên cạnh y. Sau khi trông thấy đám Lâm Nhã Hân thì Triệu Ngọc Hoa bước tới
cười he he nói:


  • Cô Lâm, cô Thẩm, hai người đợi để mở đá quý hả? Tôi cũng đấu được vài khối,
    tới lúc đó cùng mở đi.

Lâm Nhã Hân liếc nhìn chiếc xe đẩy phía sau bọn chúng nói:


  • Tổng giám đốc Triệu thu hoạch cũng không nhỏ đấy chứ. Khối đá được niêm yết
    với giá cao tới 5.5 triệu Euro thì ra là Tổng giám đốc Triệu mua. Thực lực của
    Tập đoàn Thiên Nguyên quả là hùng hậu quá.

Triệu Ngọc Hoa đắc ý cười nói:


  • Ông Vương nói khối đá đó màu đá tốt, màu nước cũng tốt. Lại to nữa, đáng để
    cược một phen. Cho nên chúng tôi ra giá tương đối cao một chút. Cô Lâm, các cô
    cũng tham gia đấu giá chứ?

Thẩm Băng Thanh thản nhiên đáp:


  • Không, anh Chu nói khối đá này chỉ trơn bóng màu cứt trâu. Giống như những
    kẻ ba hoa khoác lác, căn bản chỉ là một thứ rác rưởi. Những khối đá chúng tôi
    đấu giá được, bề ngoài tuy chẳng có gì đặc biệt. Nhưng bên trong thì toàn hàng
    tốt cả thôi.

Triệu Ngọc Hoa chỉ tức đến xanh mặt lên, như những vết nấm ác tính trên khối
đá đâm thẳng vào trong lòng. Cô trợ lý xinh đẹp bên cạnh y trông thấy ông chủ
mình chịu nhục thì lập tức nói:


  • Đá quý còn chưa được mở ra thì chẳng ai nói được trong đó có chứa những gì.
    Nói không chừng đây là loại Pha Ly Chủng toàn màu lục thì sao? Số đá dưới chân
    hai vị ông Vương còn chẳng vừa ý, xem ra lành ít dữ nhiều đấy.

Thẩm Băng Thanh cười lạnh nói:


  • Là ai lành ít dữ nhiều thì chẳng biết. Tổng giám đốc Triệu, chúng ta thử
    cược một phen xem sao? Tổng giá trị của số Phỉ Thúy thu được trong mười mấy
    khối đá đó của anh chưa chắc đã đáng giá bằng số Phỉ Thúy trong bốn khối đá
    này của chúng tôi đâu.

Triệu Ngọc Hoa trong lúc tức giận nói không chút do dự:


  • Được, tôi sẽ cược với cô, cược gì nào?

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Cược số đá quý chúng ta mở ra trong ngày hôm nay. Người thắng có thể tùy ý
    chọn một khối đá của người thua.

Triệu Ngọc Hoa cười lớn nói:


  • Thế này chẳng phải giúp tôi chiếm được món hời lớn hay sao? Người khác sẽ
    nói tôi ức hiếp phụ nữ. Thế này đi, chỉ cần giá trị số Phỉ Thúy các cô mở ra
    thu được bằng già nửa số của tôi thì coi như tôi thua. Tiền đánh cược thì cứ
    tính theo ý các cô.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Ai thua còn chưa chắc đâu. Tôi tin tưởng 100% vào số đá tôi chọn được. Còn
    Tổng giám đốc Triệu thì sao?

Triệu Ngọc Hoa hơi do dự một chút. Y nghĩ đến tiếng tăm của Vương Hằng Sinh,
lại nghĩ đến hai bậc thầy trong nghề chơi đá mà y đem tới. Nói thế nào thì
Triệu Ngọc Hoa cũng không tin mình sẽ thua, y nói:


  • Đương nhiên tôi tin vào khả năng kiểm định của ông Vương. Nếu cô Thẩm đã tự
    tin như thế thì hãy quyết định như vậy đi. Chỉ cần giá trị số Phỉ Thúy các cô
    thu được cao hơn thì các cô có thể tùy ý chọn một khối Phỉ Thúy mà chúng tôi
    đã mở và ngược lại. Người thua thì phải chịu thua, mọi người đều có thể làm
    chứng cho chúng ta.


  • Anh Ngọc Hoa, mọi người đang cược cái gì vậy?


Giọng Tô Linh Vân truyền tới, Triệu Ngọc Hoa vội vàng quay đầu lại nhìn về
phía cô ta. Nhưng không ngờ lại thấy bên cái dáng đi yểu điệu của Tô Linh Vân
nghiễm nhiên lại có một kẻ khiến y căm thù đó là Chu Dịch Thăng.

Sự căm thù của Triệu Ngọc Hoa đối với Đỗ Long là bản năng trời sinh của đàn
ông. Dường như từ lúc mới bắt đầu Triệu Ngọc Hoa đã cảm thấy được sự uy hiếp
từ Đỗ Long đối với y. Cho nên mới năm lần bẩy lượt khiêu khích Đỗ Long như
thế. Y vốn tưởng rằng dựa vào thế lực và gia cảnh của y, Chu Dịch Thăng sẽ
ngoan ngoãn kẹp đuôi bỏ chạy. Chẳng ngờ Đỗ Long lại không chút lùi bước, lần
nào cũng tiếp chiêu. Thậm chí nói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng thì hắn cũng
chiếm ưu thế hết lần này tới lần khác. Điều này khiến Triệu Ngọc Hoa vô cùng
khó chịu.


  • Tiểu Vân, sao em lại đi cùng hắn?

Triệu Ngọc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, sau đó nói:


  • Đám ông Vương đâu? Cô Thẩm đang đánh cược với anh. Xem số đá quý bọn anh
    mua được sau khi mở ra của ai sẽ có giá trị cao hơn. Người thắng có thể tùy ý
    chọn một khối Phỉ Thúy đã mở ra của người thua.

Tô Linh Vân trừng mắt nhìn y nói:


  • Anh Ngọc Hoa, nhất định lại là chủ ý của anh đúng không?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #428