Nhân Sinh Nơi Nào Không Gặp Lại


Người đăng: tuanh.kst@

Nhân sinh nơi nào không gặp lại

Người phía trước kia nói:


  • Đương nhiên là Tân phỉ thúy vương rồi, con mắt của ông ta mới gọi là mắt
    thần, chỉ cần xem là chuẩn!

Tiếc là ông ta đã rút khỏi giới cược thạch rồi, rửa tay gác kiếm, sống cuộc
đời tiêu diêu, nếu không thì… hì hì

Nghe thấy bốn chữ Tân phỉ thúy vương mọi người đều rất kính nể, nhớ lại chuyện
của Tân phỉ thúy vương mọi người đều trở nên trầm mặc đến kỳ lạ, không còn tâm
trạng nói chuyện nữa.

Một lát sau ông Vương đi từ WC ra, trước khi quay lại chỗ ngồi ông ta nhìn đám
người Lâm Nhã Hân rồi mới ngồi xuống ghế.

Máy bay đã bay hơn một tiếng đồng hồ, đáp xuống sân bay quốc tế mới Naypyidaw
ở Myanmar. Đây là một thành phố mới phát triển, quy mô thành phố dù hơi nhỏ
nhưng tất cả đều cho thấy vẻ mới mẻ hoàn toàn, tràn đầy tinh thần. Vừa bước
xuống máy bay là có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố mới này. Sân
bay này lớn hơn và tráng lệ hơn nhiều so với sân bay thành phố Thụy Bảo.


  • Oa, đẹp thật!

Thẩm Băng Thanh không biết đã thể hiện sự ngạc nhiên tới lần thứ mấy rồi, nghe
thấy thế Lý Cương chua xót nói:


  • Nếu không phải chính phủ Myanmar thu hồi quyền mua bán nguyên liệu phỉ thúy
    thì bọn họ lấy đâu ra tiền mà tu sửa, xây dựng thành phố mới. Mỗi năm bốn lần
    chào bán công khai càng khiến Naypyidaw náo nhiệt giống như đón tết vậy. Chúng
    ta đều là tới tặng tiền cho chính phủ Myanmar cả.

Đỗ Long cười nói:


  • Ai bảo nước ta không có quặng phỉ thúy chứ? Phỉ thúy ít nhất cũng không
    giống mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống như dầu mỏ, nếu dầu mỏ cũng tăng giá
    như phỉ thúy thì chiến tranh thế giới lần thứ ba sớm đã diễn ra ác liệt rồi.

Lý Cương gật gật đầu, nói:


  • Mười năm trở lại đây giá dầu mỏ cũng tăng đáng kể đấy, mẹ hi thất đấy, tăng
    mười hai tệ rồi, lái chiếc xe tiết kiệm tiền nhất cũng cần cả đống tiền…

Lâm Nhã Hân đã cắt đứt sự bực tức của Lý Cương:


  • Ông chủ Lý, anh nhiều tiền lắm của, tăng có mười mấy tệ tiền xăng đâu là gì
    trong mắt anh. Chúng tôi đã đặt trước phòng ở khách sạn Hoàn Cầu, không biết
    ông chủ Lý đặt phòng ở khách sạn nào vậy? Chúng tôi không biết nhiều về
    Naypyidaw, anh tìm nơi cất đồ rồi mọi người ra ngoài gặp nhau được không?

Lý Cương vui vẻ nói:


  • Vừa may phòng chúng tôi cũng ở khách sạn Hoàn Cầu, chút nữa tôi đưa mọi
    người tới nơi có đồ ăn ngon, có trò chơi thú vị.

Buổi chào bán công khai mùa xuân sắp bắt đầu phiên giao dịch, cả Naypyidaw
bỗng toàn người Hoa. Lý Cương đưa đám người Đỗ Long tới vài nơi, nhưng kết quả
là chật người, hết chỗ, náo nhiệt hết chỗ nói. Lý Cương cảm thấy vô cùng mất
mặt, cuối cùng vẫn là nghe ý kiến của Đỗ Long, tìm quán nhỏ của những người
bán hàng rong, mọi người thưởng thức chút đồ ăn vặt đặc sắc của Myanmar, rồi
uống chút bia, vừa ăn vừa nói chuyện.

Bản tính nói nhiều của Lý Cương vẫn không thay đổi, miệng ba hoa về những sản
phẩm châu báu bán chạy của công ty mình với Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh.
May mà anh ta còn biết chừng mực, lại thêm lời nói khôi hài, nên cũng không
khiến người ta ghét.

Nhân viên đi theo Lý Cương có ba người, hai nam một nữ. Theo như anh ta giới
thiệu, người khoảng bốn mươi tuổi kia là chuyên gia giám định phỉ thúy chính
của công ty anh ta, hai người còn lại một là trợ lý của anh ta còn một người
là kế toán của công ty. Mặc dù Lý Cương là sếp nhưng nên mua khối nguyên liệu
thô nào đều do chuyên gia giám định kia quyết định, sau đó nhân viên kế toán
phụ trách thanh toán. Thực ra Lý Cương rất nhàn nhã, nên định đi cùng đám
người Đỗ Long.


  • Í, đây không phải là Tiểu Lâm, Tiểu Thẩm sao? Trùng hợp thế, các cô cũng
    đến đây ăn đêm à.

Tiếng Vương Hằng Sinh vang lên sang sảng sau lưng Đỗ Long. Đám người Đỗ Long
vội vàng đứng lên chào đón, bên cạnh Vương Hằng Sinh ngoài một vệ sĩ còn có
thêm một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người con trai chỉ thấp hơn Đỗ Long một chút,
tướng mạo anh tuấn, cô gái kia càng xuất sắc. Khi Đỗ Long nhìn thấy khuôn mặt
cô ta tim hắn đập loạn xạ, dĩ nhiên nhìn cô ta đến ngây dại.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Chào ông Vương, chúng tôi tiện ra ngoài đi dạo không ngờ lại gặp ngài ở
    đây, hai vị này là…

Tên con trai kia ngạo nghễ nói:


  • Tôi tên Triệu Ngọc Hoa, là phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên. Đây là
    bạn gái tôi Tô Linh Vân, cô ấy là chủ tịch tập đoàn Linh Phong. Không ngờ chỉ
    ra ngoài đi dạo cũng gặp được người quen là ông Vương, không biết mấy vị đây
    là…

Cái tên tập đoàn Thiên Nguyên và tập đoàn Linh Phong Đỗ Long đều chưa từng
nghe nói tới, tuy nhiên Lâm Nhã Hân và Lý Cương lập tức trở nên kính nể. Tập
đoàn Thiên Nguyên là một tập đoàn lớn thành lập đã lâu, các công ty con kinh
doanh nhiều ngành nghề. Còn tập đoàn Linh Phong là một tập đoàn mới, số tài
sản trong tay Lâm Nhã Hân và công ty châu báu Á Long không thể so sánh được
với thực lực của hai tập đoàn này.

Cho nên Lý Cương lập tức lấy ra danh thiếp, cung kính đưa cho Triệu Ngọc Hoa
và Tô Linh Vân mỗi người một cái, anh ta cười nói:


  • Tôi là Lý Cương, chủ tịch công ty châu báu Á Long, sau này mong hai vị quan
    tâm nhiều hơn.

Triệu Ngọc Hoa búng danh thiếp rồi cười nói:


  • Anh là Lý Cương? Anh chính là người có một đứa con trai rất chảnh?

Lý Cương dõng dạc nói:


  • Phó Tổng Triệu cười chê rồi, Lý Cương này không phải Lý Cương, nếu tôi có
    thằng con khốn kiếp như vậy tôi sớm đã bóp chết nó từ khi nó mới lọt lòng rồi.

Triệu Ngọc Hoa cười ha hả, Tô Linh Vân chỉ cười nhạt một tiếng. Ánh mắt Triệu
Ngọc Hoa sáng lên khi nhìn về phía Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh, hoàn toàn
bỏ qua Đỗ Long.


  • Tôi họ Lâm, chỉ làm kinh doanh nhỏ, trước mặt phó tổng Triệu nói ra thật hổ
    thẹn. Đây là em họ tôi Thẩm Băng Thanh…

Lâm Nhã Hân cảm giác được thần thái của Đỗ Long có gì đó không ổn, cô thuận
miệng giới thiệu một chút, sau đó lén đập vào lưng Đỗ Long.

Đỗ Long không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn Tô Linh Vân, may mà có
cặp kính đen che đi, nếu không đã thất lễ rồi.


  • Tiểu Lâm, các cô cũng đến tham gia buổi chào bán công khai sao? Vậy cũng
    tốt, lão già tôi còn muốn xem các cô cắt đá đấy.

Vương Hằng Sinh cười ha hả.

Tô Linh Vân tò mò hỏi chuyện đã qua, Vương Hằng Sinh do dự nhìn Thẩm Băng
Thanh, Thẩm Băng Thanh mỉm cười nói:


  • Hôm đó chúng tôi gặp may, cũng không biết còn có thể có vận may đó hay
    không ….

Vương Hằng Sinh thấy Thẩm Băng Thanh có vẻ như không muốn giấu giếm bèn đem
chuyệnThẩm Băng Thanh hôm đó —— mà thực ra là Đỗ Long —— liên tiếp thắng cược
mấy viên phỉ thúy thô ra nói.


  • Chuyện này tôi cũng nghe nói.

Lý Cương kinh ngạc nói:


  • Không ngờ hai người đẹp có vận may lớn đó lại là bà chủ Lâm và cô Thẩm…

Lâm Nhã Hân mỉm cười đáp:


  • Chúng tôi cũng không ngờ tới, những viên đá đó đều ở hải quan. Không ai có
    thể nghĩ bên trong có nhiều phỉ thúy như thế, cũng chỉ đánh cược cho vui. Ai
    cũng nghĩ càng mở càng lên, cuối cùng mở đến nỗi chùn tay, đem bán hết những
    viên đá còn lại. Ông Vương, sau này những viên đá đó có người ở hiện trường mở
    ra chưa?

Vương Hằng Sinh cười:


  • Mở rồi, đều mở cả rồi, mở ra mấy viên phân chó, phân ruồi, còn lại đều là
    một đống phế liệu. Vận may của hai người quá tốt, lúc đó rất nhiều người đều
    nói hai người là kẻ lừa đảo đấy.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:


  • Sao lại thế được, đá của chúng tôi đều cùng một lô ở hải quan, nếu không
    phải có người khuyên chúng tôi đến chợ Hoa Điểu mở đá chúng tôi chắc chắn đã
    mang nó về nhà từ từ mở ra chơi rồi. Lúc đó ông Vương cũng có mặt, ngoài một
    viên ông giúp chúng tôi chọn, những viên còn lại đều là chúng tôi chọn ngẫu
    nhiên rồi mở ở hiện trường, sao bọn họ có thể nói bừa chúng tôi là kẻ lừa đảo?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #422