Người đăng: tuanh.kst@
Sáng sớm hôm sau, Mã Quang Minh trên mặt đầy mỉm cười, xuất hiện trong tòa nhà
Thành ủy, tâm tình của ông khoan khoái dễ chịu đi tới trước mặt từng người
chào hỏi, làm cho nhiều người nghe được tin tức nhìn ông không khỏi thất vọng.
Mã Quang Minh đi vào phòng làm việc của mình, hiện đang dọn vệ sinh ở trong
phòng làm việc không phải là thư ký Trương Hành, mà là một thư ký khác Lư
Thuận Vũ.
Lư Thuận Vũ hướng về phía ông ta cúi đầu khom lưng cười nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Lư Thuận Vũ cung kính đáp:
Sắc mặt Mã Quang Minh trầm xuống, Trương Hành người này thật đúng là động tác
mau lẹ, thật không ngờ đã nhanh nhẹn chạy qua phía Ủy ban Kỷ luật tự thú rồi.
Đây cũng không phải tác phong của Trương Hành, xem ra thật sự có người đứng
sau lưng gã.
Tối hôm qua Mã Quang Minh cùng Tân Mỹ Linh nói chuyện rất tốt. Mã Quang Minh
hiển nhiên biết là ai đã châm dầu vào lửa mật báo tin tức cho Tân Mỹ Linh.
Trước đó ông đã biết có người đứng sau lưng Trương Hành, còn cho là mình phán
đoán sai lầm, nhưng thật không nghĩ tới sau khi sự việc xảy ra Trương Hành lại
đầu phục Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ.
Mã Quang Minh chỉ ừ một tiếng, không hỏi về chuyện Trương Hành nữa. Trương
Hành chỉ là một tiểu lâu la, nếu muốn giẫm lên gã, trước tiên phải hủy đi ô dù
của gã. Hiện giờ còn chưa biết rõ rốt cuộc ai là mục tiêu, vẫn là yên lặng
theo dõi diễn biến là hơn. Huống chi Trương Hành chỉ là thư ký của mình, vì
vấn đề kinh tế bị Ủy Ban Kỷ Luật nắm, việc này dù ít dù nhiều đối với mình
chắc chắn cũng có ảnh hưởng, bản thân phải bình tĩnh ứng phó mới được.
Mã Quang Minh bắt đầu làm việc, Trương Hành đi rồi, mọi chuyện trước đây còn
không biết có bàn giao không, bên Võ Khê không có gọi điện về nên cũng không
biết. Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định gọi một cú điện thoại
cho Lâm Quốc Hùng Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê, xem mọi chuyện giải quyết thế
nào rồi.
Đang định cầm ống nghe, chuông điện thoại vang lên trước, Mã Quang Minh cầm
điện thoại lên, nói:
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Hồng Quảng - Phó cục trưởng Cục
Công an:
Mã Quang Minh hỏi:
Giọng Lục Hồng Quảng lại khẳng định trả lời, Mã Quang Minh nói:
Lục Hồng Quảng trả lời:
Mã Quang Minh cũng không có hứng thú đối với việc Thẩm Ngọc Khiết được điều đi
đâu, tóm lại đi càng xa càng tốt. Điều làm ông ta cảm thấy hứng thú chính là
một khi Thẩm Ngọc Khiết đi rồi, Trung đội 1 Đội hình sự quận Sơn Tây liền có
chỗ trống, Đỗ Long không phải muốn vào đội hình sự sao? Đúng lúc cho hắn vào,
xem như thù lao cho việc giúp mình dập lửa.
Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, nói:
Việc gì đến sẽ phải đến, ai cũng không thể xen vào, anh ta muốn đi thì để
anh ta đi thôi. Vị trí Đội phó Trung đội 1 đội hình sự quận Tây Sơn còn trống,
có người vào đội hình sự anh giúp tôi chuẩn bị đi, người này tên là Đỗ Long.
Theo tôi được biết năng lực của hắn cũng không tệ lắm, khoảng thời gian trước
bắt được hai tên tội phạm truy nã trên mạng, anh còn nhớ chứ?
Đỗ Long?
Lục Hồng Quảng đương nhiên nhớ rõ, anh cười ha ha nói:
Đỗ Long cũng không biết rằng sự việc có chuyển biến tốt. Ngay vào lúc Mã Quang
Minh nói chuyện điện thoại với Lục Hồng Quảng, Đỗ Long đang định gọi điện cho
Hoàng Kiệt Hào, xác nhận xem đối phương có thể giúp hắn giải quyết chuyện đăng
ký xe mô tô thì điện thoại lại vang lên trước. Đỗ Long vừa thấy dãy số kia
cũng biết là từ Đồn công an Lệ Viên gọi tới.
Đỗ Long nghe điện thoại, cố ý làm bộ như còn đang ngủ mơ mơ màng màng nói:
Chỉ nghe Dương Thành lớn tiếng nói:
Đỗ Long ngáp một cái, lười biếng nói:
Dương Thành cười nói:
Khóe miệng Đỗ Long hơi nhếch lên, lời nói của Chủ tịch thành phố quả nhiên uy
lực không thể xem thường, bác cả Phùng Vi Ngũ cho dù có hoành tráng hơn nữa
thì cũng chỉ là nhân vật thứ ba của thành phố Ngọc Minh mà thôi!
Đỗ Long cười nói:
Dương Thành cười nói:
Đỗ Long vui vẻ nói:
Dương Thành cười nói:
Sau khi để điện thoại xuống, Đỗ Long suy nghĩ một chút. Hắn vốn định hôm nay
đi mua mô tô, bây giờ không có chuyện để làm rồi, hắn nên làm gì nhỉ?
Hắn nghĩ hay là gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, sau khi điện thoại được nối Hoàng
Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long cười nói: