Món Đồ Chơi Hình Người


Người đăng: tuanh.kst@


  • Vẫn còn một khoản kinh phí lớn… đã để mất món hàng này, Cát Quân nhất định
    phải phát điên mất.

Đỗ Long nhìn đống thuốc phiện xếp cao thành núi lầm bầm nói.

Y Vũ Phong cười nói:


  • Một lần đưa nhiều thuốc phiện như vậy về, Cát Quân đã sớm điên rồi, bị anh
    cho một mạch, bệnh tình của y sẽ càng nặng mà thôi, không thì sẽ như thế nào
    đây.

Lần này hành động thu hoạch thật lớn như thế, coi như phải phân điểm cho đồn
công an xã Mãnh Tú và cục An ninh Quốc gia, đại công lao chống ma túy cũng
không nhỏ, cho nên tâm trạng Y Vũ Phong bây giờ vui lắm.

Đỗ Long nói:


  • Cẩn thận hắn chó điên bị dồn vào ngõ hẻm, quay ngược lại cắn chúng ta một
    miếng, một vị đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú cũ cũng dò xét rất kĩ hai nhóm
    hàng, kết quả bị gã dùng tiền mua chuộc người hại chết.

Y Vũ Phong cười nói:


  • Vậy tôi chẳng phải mỗi ngày đều phải đề phòng có người đánh lén? Tuy nhiên
    cũng nên cẩn thận một chút… Trần Bân, các cậu đã hỏi được thêm chút gì không?

Gã đặc công bị gọi vào quay đầu lại nói:


  • Hai tên này giả ngu, cái gì cũng không chịu nói.

Đỗ Long tinh thần vô cùng phấn chấn xắn tay áo lên nói:


  • Để tôi thử xem?

Y Vũ Phong chần chờ một chút, y cũng muốn xem Đỗ Long có thật lợi hại như bản
thân hắn tự khoác lác không, y nói:


  • Được, anh thử một chút đi, tốt nhất nhanh lên, tôi đã gọi máy bay quay lại
    rồi.

Đỗ Long không nói hai lời đi đến trước mặt hai tên buôn lậu thuốc phiện tay
chân đều bị thương, vị đặc công tên là Trần Bân nói:


  • Bọn họ có thể là người Myamar, miệng luôn mồm nói thổ ngữ, ngay cả tôi nghe
    cũng không hiểu.

Đỗ Long cười nói:


  • Cậu biết mấy ngoại ngữ? Lúc này nên nói ngôn ngữ của người câm với bọn
    chúng.

Đỗ Long nhặt lên một cây côn gỗ, cười tủm tỉm nói:


  • Tiến vào Hoa Hạ của chúng ta, không biết nói tiếng phổ thông cũng không
    hay, ta có cách học cấp tốc, rất nhanh có thể dạy bọn họ nói tiếng Hán, biết
    tha mạng nói như thế nào không… anh bạn trẻ?

Đỗ Long giọng điệu quái gở nói, cây côn gỗ trong tay đột nhiên đâm liên tục
vào vết thương trên đùi tên kia. Miệng vết thương của tên đó còn chưa được
băng bó, máu thịt còn lẫn lộn lại bị dí thêm một phát nữa, y nhất thời đau đến
trợn cả hai mắt, khi sắp ngất đi, Đỗ Long lại đập một côn thật mạnh gỗ lên tay
y, y kêu thảm một tiếng, không ngờ lại bị gọi hồn về, cảm giác hai chỗ đau lần
lượt xuất hiện, chỉ đau đến mức liên tục kêu thảm thiết, làm thế nào cũng
không thể ngất đi được.


  • Tiểu tử này thật đúng là tàn nhẫn đấy.

Một đặc công nhẹ giọng nói thầm bên tai Y Vũ Phong.

Y Vũ Phong hai mắt sáng lên mà nói:


  • Ở loại địa phương này làm chuyện như vậy, không độc một chút sao được? Tôi
    bắt đầu thích anh ta rồi đấy, có cơ hội điều anh ta đến đại đội chống ma túy
    chúng ta, bắt được kẻ buôn ma túy sẽ giao cho anh ta trừng trị, hiệu quả chắc
    chắn không tồi.


  • Đội trưởng, thật không ngờ anh còn rành cả món đó.


Tên đội viên kia cười hì hì nói, Y Vũ Phong đá gã một cái nói:


  • Mau đi thu dọn đồ đạc, máy bay đến lập tức chuyển lên máy bay, tôi cũng
    không muốn ngủ qua đêm ở cái nơi đến cứt chim cũng không có này.


  • Đội trưởng, ở đây cũng không ít chim đâu, chúng nó không thể bay đến thành
    phố Thụy Bão mới đi ị?


Tên đội viên kia bắt lỗi trong lời nói của Y Vũ Phong, cười nói:


  • Vậy thành phố Thụy Bảo chẳng khác nào cái hố phân lớn sao?

Y Vũ Phong nhìn Đỗ Long trị hai kẻ buôn ma túy, căn bản không thèm để ý đến
những lời trêu chọc của thủ hạ. Chỉ thấy hai người kia bị Đỗ Long gây sức ép
đến chết đi sống lại, lời nói tha mạng cất lên rất nhẹ, Đỗ Long vẫn như cũ
không thuận theo không buông tha. Hắn thật là dang đùa, nhìn thấy Đỗ Long trên
mặt tươi cười, Y Vũ Phong trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Y Vũ Phong kéo Thẩm Băng Thanh đến một bên, thấp giọng hỏi:


  • Đồn trưởng nhà các anh… bình thường lúc bắt được người đều thẩm vấn như vậy
    à?

Thẩm Băng Thanh cười nói:


  • Không khác biệt lắm, tuy nhiên … Phần nhiều thời điểm anh ấy không để cho
    người khác quan sát…

Y Vũ Phong cũng hơi nổi cáu rồi, chỉ thấy Đỗ Long một bên vui đùa với hai gã
tù nhân đáng thương, một bên hắn chậm rãi giảng giải tri thức con người cho
bọn chúng. Y Vũ Phong bắt đầu ảo tưởng Đỗ Long cầm trong tay con dao phẫu
thuật, chậm rãi giải phẫu cho hai người kia, cùng lúc đó còn muốn hai người
kia trơ mắt nhìn, mãi cho đến lúc bọn chúng đau chết…

Y Vũ Phong cuối cùng không kìm nổi tiến lên can thiệp nói:


  • Được rồi, đồn trưởng Đỗ, thời gian không nhiều, anh đừng đùa nữa, bây giờ
    hai người các chịu thành thật khai báo chưa?

Đỗ Long dừng tay lại, hai người kia không để ý đến sự đau đớn thấu tận tâm
can, khóc lóc hô lên:


  • Tha mạng … tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng đồng ý nói hết, đừng tra tấn tôi
    nữa…

Đỗ Long nhún nhún vai, nói với Y Vũ Phong:


  • Thật không ra gì, bọn họ quá yếu, ít nhất cũng nên chống đỡ ba ngày hai đêm
    để cho tôi chơi đùa chứ… Cậu từ từ hỏi đi, bọn họ nếu không thành thật, tôi
    lại đến chăm sóc bọn họ.

Hai người kia sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy:


  • Không cần đâu, chúng tôi không dám nói dối, các anh muốn biết cái gì cứ hỏi
    đi.

Đỗ Long đi sang một bên, Thẩm Băng Thanh lén lút giơ ngón tay cái thẳng đứng
về phía hắn. Đỗ Long tự đắc cười, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng những tên
buôn lậu thuốc phiện đối mặt với hắn lộ vẻ sợ hãi, đến mọi người trong đại đội
phòng chống ma túy cũng có phần có cảm giác kinh hãi, vừa rồi bộ dạng hắn biểu
hiện ra bên ngoài thật hơi biến thái.

Tuy nhiên cũng người rất thưởng thức, Trần Bân vẻ mặt khâm phục đi tới, nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, anh lơi hại thật, không ngờ hai ba đòn đã khiến bọn chúng
    khai ra rồi, trong chuyện này rốt cục có bí quyết gì không?

Đỗ Long cười nói:


  • Cũng không có bí quyết gì, thẩm vấn, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, thì vẫn
    phải là đánh vào tâm lý, phải đúng thuốc đúng bệnh. Những tên buôn lậu này
    hung hãn không sợ chết, chịu đau đớn cũng chỉ có mức độ, bình thường đều rất
    khó cạy miệng bọn chúng, tuy nhiên khi bọn họ hiểu được căn bản là không xem
    bọn họ như con người, mà xem bọn họ trở thành mộn món đồ chơi rất tốt… tâm
    tình của bọn chúng sẽ không còn vững chắc như vậy nữa. Cho nên lúc tôi thẩm
    vấn tôi nói rất ít, đến cuối cùng đều là bọn chúng hỏi xem tôi muốn biết gì để
    nói cho tôi biết đấy, kỹ xảo này chưa chắc thích hợp với tất cả mọi người, anh
    muốn học trộm thì nhớ nên cân nhắc đấy nhé.

Trần Bân giơ ngón tay cái lên hướng về phía Đỗ Long, tuy nhiên biện pháp này
của Đỗ Long đúng là không có cách nào học được, không xem đối phương là con
người? Ừ… cái này thật không dễ dàng làm được.

Chỉ chốc lát Y Vũ Phong hài lòng trở lại, kỳ thực hai tên đồng lõa cũng không
biết nhiều tình huống, nhưng Y Vũ Phong vẫn đã lấy được ít tin tức, thí dụ như
Cát Quân vì sao muốn đưa một số lượng lớn thuốc phiện như thế vào trong nước,
đây cũng là bởi vì ngoài Âu Mỹ ra, Hoa Hạ đã trở thành nước tiêu thụ thuốc
phiện lớn nhất, các trùm ma túy lớn của Tam giác vàng đều đang cố gắng khai
thác thị trường thuốc phiện tại Hoa Hạ. Cát Quân là người đến sau, gã có nhu
cầu cấp bách mở thị trường, thậm chí đạt đến mức bụng đói an quàng làm liều,
xuất chiêu liên tục. Đương nhiên, nếu không bị Đỗ Long làm khó dễ, kế hoạch
của gã xác suất thành công rất lớn.


  • Không ngờ di chứng của sự kiện kia lớn như vậy.

Đỗ Long sau khi biết được nguyên nhân ba trùm ma túy lớn liều mạng vận chuyển
thuốc phiện nhập cảnh thì lầm bầm nói, thành phố Ngọc Minh là nơi tiêu thụ
thuốc phiện lớn ở tỉnh Thiên Nam, mà Tang Bưu chính là lão đại hắc đạo khống
chế mạng lưới buôn bán thuốc phiện ở thành phố Ngọc Minh. Đỗ Long trong một
đêm khiến thế lực của Tang Bưu bị hủy hoại trong chốc lát, việc kinh doanh của
ba trùm ma túy lớn đều bị ảnh hưởng, phải xây dựng lại một mạng lưới như vậy
thạt không dễ dàng, hành vi của Cát Quân chỉ có chỉ là một khâu trong phản ứng
dây chuyền mà thôi.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #412