Uy Hiếp Tử Vong


Người đăng: tuanh.kst@

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Cẩn thận một chút.

Đỗ Long đem ba khẩu AK47 giao cho Thẩm Băng Thanh, hắn quần áo gọn gàng, bước
nhanh về phía Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh dồn những người bị Đỗ Long còng tay lại một chỗ, phía bắc đột
nhiên có tiếng bước chân truyền đến, thì ra là Đỗ Long khiêng một người trở
lại.


  • Không ngờ cậu đuổi kịp, lợi hại thật.

Thẩm Băng Thanh giơ ngón tay cái về phía Đỗ Long, Đỗ Long cười cười, ném tên
kia xuống mặt đất, hắn thở hổn hến nói:


  • Tôi thở cái đã, cậu lục soát người hắn, xem thu hoạch được bao nhiêu.

Thẩm Băng Thanh liền rất nhanh đếm ra một con số, cậu ta chậc chậc khen:


  • Lượng thuốc phiện thu được so với lần trước còn nhiều hơn gấp hai, khả năng
    hơn ba mươi triệu đấy.

Đỗ Long liếc đống thuốc phiện kia một cái, đột nhiên nhìn đến trước mặt Đa Ôn
Hãn, quát hỏi:


  • Thuốc phiện chúng mày vận chuyển tuyệt đối không chỉ có vậy, chúng mày chia
    thành bao nhiêu nhóm? Nhóm tiếp theo khi nào thì đến? Chúng mày liên lạc với
    nhau bằng cách nào?

Đa Ôn Hãn lạnh nhạt nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, cậu cảm thấy tôi giống người sẽ bán đứng bạn bè sao?

Đỗ Long hướng ánh mắt tới người thanh niên bị thương, hắn vội vàng lắc đầu
nói:


  • Tôi không biết, việc này chỉ có Đa Ôn Hãn biết thôi.

Em trai Đa Ôn Hãn quát to:


  • Mày thật nhu nhược, kẻ nhát gan.

Đa Ôn Hãn nói:


  • Lão nhị, đừng mắng nữa, anh không trách hắn. Đồn trưởng Đỗ, đúng vậy, có
    chuyện gì chỉ tôi biết thôi, tuy nhiên tôi sẽ không bán đứng bạn bè đâu, cho
    nên cậu đừng tốn công vô ích.

Đỗ Long dí súng vào đầu Đa Ôn Hãn nói:


  • Tốn công vô ích? Chưa thử qua làm sao biết được? Đa Ôn Hãn, ở đây không có
    người ngoài, tôi không cần phải phải chơi trò giả nhân giả nghĩa với các
    ngươi, tôi đếm đến ba, nếu anh không chịu nói… trên người em trai anh sẽ có
    thêm một cái lỗ, không tin anh thử xem, 1…2….3…

Đỗ Long đếm rất nhanh, không đợi Đa Ôn Hãn kịp phản ứng giơ tay lên bóp cò,
viên đạn xoẹt qua đùi em trai của Đa Ôn Hãn bắn xuống đất. Đa Ôn Hãn và em
trai của gã gần như đồng thanh kêu to lên, tuy nhiên tiếng kêu đó là không,
người kia còn sợ tới mức kêu không thành tiếng.

Đỗ Long thổi thổi nòng súng, nói:


  • Xin lỗi, không ngờ tôi bắn trượt, đáng lẽ tôi muốn bắn y trở thành thái
    giám đấy.

Đa Ôn Hãn giận dữ hét lên:


  • Mày điên rồi! Mày là cảnh sát đấy.

Đỗ Long cươi ha hả nói:


  • Cảnh sát thì sao? Tra tấn bức cung chẳng phải là đặc quyền của cảnh sát
    sao, em trai của mày da thịt mềm, dùng để thi hình đúng là không thể tốt hơn.
    Băng Thanh, cậu để ý bọn họ, tôi mang anh em bọn họ đi chơi đùa một chút.


  • Mày muốn làm gì! Các người không được động đến em trai tao! Có bắn thì bắn
    tao đây này.


Đa Ôn Hãn tức giận mắng, gã bị Đỗ Long lôi dậy, hai tay em trai gã bị còng
chung với gã phía sau lưng, cũng bị kéo theo. Hai người bị Đỗ Long kéo lảo đảo
biến mất dần trong rừng rậm.


  • Một quyền này là vì viên đạn vừa rồi, đồ khốn kiếp thiếu chút nữa là bắn
    trúng tao rồi.

Đỗ Long hung hăng đá một phát vào bụng Đa Ôn Hãn, Đa Ôn Hãn đau đến mức quăn
xoắn cả người, ngã trên mặt đất, em trai của y cũng bị kéo ngã xuống đất.


  • Anh! Anh sao vậy? Tên khốn này, có giỏi thì đến đánh ta!

Em trai Đa Ôn Hãn quát lên.

Đỗ Long mỉm cười ranh mãnh, hắn nói:


  • Nguyện vọng của mày sẽ được đáp ứng thôi, tao thích nhất người khác nằm
    dưới chân tao quay cuồng thống khổ, kêu thảm thiết… Các ngươi có muốn nhận tội
    cũng chậm rồi, tao sẽ cho các chúng mày từ từ mà hưởng thụ ít nhất nửa giờ
    điều trị đau đớn. Sau đó các ngươi muốn nói hay không là tùy các ngươi, dù sao
    có thể bắt được các ngươi và thu được một số lượng hàng lớn như vậy, giành
    được Tam đẳng công tuyệt đối không thành vấn đề.

Nói xong, Đỗ Long đá vào người Đa Ôn Hãn một cái, người Đa Ôn Hãn đột nhiên
cứng đờ co giật, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết như là tiếng giết lợn,
sau đó em trai y cũng kêu lên khiến người ta sợ hãi thảm thiết.

Đương sự không biết như thế nào, bọn Thụy Bảo Lai chỉ nghe thôi cũng thấy rùng
mình. Không biết cuối cùng Đỗ Long dùng khổ hình gì để đối phó với hai anh em
Đa Ôn Hãn, mà khiến một Đa Ôn Hãn dũng mãnh từ xưa đến nay cũng phải phát ra
tiếng kêu đáng sợ như vậy.

Chỉ nghe tiếng kêu thôi cũng đã là một loại dày vò rồi. Không biết sau bao
lâu, tiếng kêu thảm thiết từ trong rừng đột nhiên dừng lại, một lát sau, hai
tiếng súng bằng bằng đột nhiên vang lên, sau đó Đỗ Long thổi nòng súng đi tới,
mọi người sợ hãi nhìn theo hắn, chỉ thấy Đỗ Long thản nhiên nói:


  • Đã hỏi rõ ràng rồi, mấy tên này cũng vô dụng, giữ lại cũng phiền toái, giết
    sạch đi.

Đám lâu la kia cũng hoảng sợ khóc quát lên, Thụy Bảo Lai thấy khẩu súng của Đỗ
Long chỉ vào miệng gã, trong lòng gã thoáng chốc trống rỗng, sau đó gã nhớ tới
bố mẹ mình, còn người vợ và đứa trẻ còn chưa chào đời.


  • Còn có lời trăn trối gì không?

Đỗ Long đi đến trước mặt Thụy Bảo Lai lạnh lùng hỏi.

Sống chết trước mắt, Thụy Bảo Lai mất hết tinh thần, nước mắt y như mưa cầu
khẩn nói:


  • Tôi … tôi không muốn chết… Đồn trưởng Đỗ, đừng giết tôi, tôi thề sau này
    không bao giờ… buôn lậu thuốc phiện nữa. Tôi tình nguyện quyên góp tiền làm
    đường, về sau tôi cũng không làm chuyện phi pháp nữa. Đồn trưởng Đỗ xin anh
    đấy.


  • Tôi nhớ kỹ lời của anh rồi.


Đỗ Long dùng nòng súng đập Thụy Bảo Lai ngất đi, sau đó nòng súng lại chỉ
hướng Si Lam. Si Lam thấy Đỗ Long không giết Thụy Bảo Lai, trong lòng lóe lên
một tia hy vọng, y nói gấp:


  • Đồn trưởng Đỗ, tôi dùng tính mạng của con tôi ra để thề, sau này tôi không
    bao giờ… làm bất kỳ chuyện gì trái pháp luật giống như này nữa, nếu không tôi
    sẽ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây.


  • Được rồi, tính thêm cả cậu nữa.


Đỗ Long lại đánh một báng súng làm Si Lam ngất xỉu. Kế tiếp tám tên cũng đều
làm theo thế, Đỗ Long mới tha cho bọn họ, và cùng Thẩm Băng Thanh, đánh cho cả
bọn đều bất tỉnh.


  • Tại sao phải đánh bọn chúng ngất xỉu?

Thẩm Băng Thanh không hiểu hỏi.

Đỗ Long nói:


  • Thú vị, làm cho bọn chúng khắc sâu ấn tượng trong lòng… Đám người tiếp theo
    hai người chúng ta khó có thể đối phó đấy. Cậu ở đây canh bọn chúng, tôi chạy
    về gọi điện thoại cho bố tôi, bảo ông ấy phái máy bay đến.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Vậy cậu đi đi, đi nhanh rồi quay lại.

Đỗ Long đi rồi Thẩm Băng Thanh kéo anh em Đa Ôn Hãn bị đánh ngất đi ngã xuống
đất ở trong rừng rậm trở về, sau đó một mình tâm trạng thiếu tự tin lẳng lặng
ngồi đợi.

Bọn Đa Ôn Hãn dần hồi tỉnh lại, thấy tất cả mọi người không có vấn đề gì, yên
tâm đồng thời trong lòng tự thấy xấu hổ. Dưới sự đe dọa của Thẩm Băng Thanh,
bọn họ đều không dám rỉ tai thì thầm, chỉ co đầu rụt cổ ngồi dưới đất.

Thẩm Băng Thanh lo lắng nhìn đồng hồ, sau khi Đỗ Long đi đã gần hai giờ, xa xa
đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú, âm thanh kia nhanh chóng đến gần.
Thẩm Băng Thanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chiếc máy bay trực thang bay
tới, dừng lại chỗ đỉnh đầu bọn Thẩm Băng Thanh. Gió to làm cây cối và dây leo
ở xung quanh đều đổ rạp xuống, sau đó có cái dây thép từ trên máy bay thả
xuống, hai đặc công trang bị đầy đủ vũ khí leo dây thép từ trên máy bay nhảy
xuống…

Đỗ Long cũng nhảy từ trên máy bay xuống giống như vậy, bọn Đa Ôn Hãn đều có
cảm giác trợn mắt há hốc mồm, Đỗ Long cũng chỉ là một trưởng đồn công an nho
nhỏ, làm sao hắn có thể làm chuyện lớn như vậy được.

Nếu bọn chúng biết đây là bộ An ninh Quốc gia và đại đội chống ma túy phối hợp
hành động, miệng của bọn chúng sẽ còn há to hơn thế nữa, cần nhiều thời gian
hơn mới có thể ngậm lại được.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #410