Tù Binh


Người đăng: tuanh.kst@

Em của Đa Ôn Hãn cười ha hả, nói:


  • Trong khe núi này lại không có gấu con, có gì phải sợ chứ? Tuyến đường này
    ngay cả em lúc trước cũng không biết, cảnh sát cũng không phải thần tiên, lẽ
    nào họ lại có thể mai phục ở đây bắt em đi chứ?

Đa Ôn Hãn cũng cảm thấy mình lo lắng nhiều quá, y nói:


  • Cẩn thận một chút vẫn tốt, đây là lần cuối cùng chúng ta đi buôn lậu thuốc
    phiện, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.


  • Không có chuyện gì đâu, có người nhìn em không đi tiểu ra được.


Tiểu tử phía trước chạy tới sau cây to, tí tách tí tách đi tiểu vào gốc cây
đại thụ. Tên này thoải mái tới mức nheo mắt lại, đầu ngẩng lên, trong phút
chốc dường như nhìn thấy cái gì, lúc y kinh ngạc mở to hai mắt nhìn lại thì
chỉ thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống. Tên này chỉ cảm thấy trán bị
chấn động, đã bị Đỗ Long vỗ một cái vào đỉnh đầu, trời đất quay cuồng liền ngã
trên mặt đất.

Đỗ Long xoay người nhẹ trong không trung, khéo léo rơi trên mặt đất, đồng thời
duỗi tay đỡ cơ thể xuội lơ của tên tiểu tử đó, nhanh chóng lấy súng AK47 và
lựu đạn trên người y treo lên người mình.

Động tác của Đỗ Long mặc dù nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, nhưng cành lá dày trên mặt
đất vẫn bị hắn giẫm lên phát ra tiếng loẹt xoẹt. Đa Ôn Hãn vô cùng cảnh giác,
y nhanh chóng nhấc súng lên, mở chỗ nạp đạn lên nòng, y nấp sau một cây đại
thụ nói:


  • Em ba, em ba, em làm sao vậy?

Đỗ Long biết mình cũng không có cách nào lặng lẽ chế ngự Đa Ôn Hãn, hắn nhỏ
giọng nói:


  • Em của anh ở trong tay tôi, muốn lấy mạng nhỏ của nó thì ném hết vũ khí
    trên tay của anh xuống, chậm rãi đi tới.

Đa Ôn Hãn cũng không ngốc như vậy, y biết bỏ vũ khí tương đương với bỏ mạng,
tới lúc đó y và em của y đều xong đời, y hừ một tiếng nói:


  • Anh là ai, anh dám hại em của tôi một cái lông nào, tôi sẽ chôn cùng anh,
    hơn nữa anh sẽ phải chết vô cùng đau khổ.

Đỗ Long nói:


  • Chúng ta đã gặp nhau, giọng của tôi anh không nghe ra sao? Đa Ôn Hãn, tôi
    đã từng khuyên anh tốt nhất làm chuyện đứng đắn, đừng buôn thuốc phiện nữa,
    không ngờ anh hoàn toàn coi như gió bên tai. Hôm nay các anh đã lọt vào vòng
    vây, không trốn được đâu, nhanh chóng đầu hàng đi.

Đa Ôn Hãn giật mình, nói:


  • Là anh! Anh làm gì em tôi rồi?

Đỗ Long nói:


  • Em của anh chỉ là hôn mê bất tỉnh, nhưng nếu anh không bỏ tất cả vũ khí
    trong tay mà chịu trói, tôi cũng không dám bảo đảm trên người nó có bị mất gì
    không.

Đôi bên giằng co một lúc, Đỗ Long lấy cơ thể của em trai Đa Ôn Hãn chắn trước
mặt, chậm rãi hướng về gần chỗ Đa Ôn Hãn núp, hắn nói:


  • Đa Ôn Hãn, đừng tự mua dây buộc mình nữa, đầu hàng đi.

Đa Ôn Hãn cười nhạt nói:


  • Bị anh bắt về cũng là con đường chết, không bằng liều mạng với anh!

Nói xong Đa Ôn Hãn giơ súng bắn ba phát về phía gần Đỗ Long, đạn bắn trên mặt
đất, tiếng súng phá vỡ sự tĩnh lặng của thung lũng. Kế hoạch đánh lén của Đỗ
Long hoàn toàn thất bại rồi.


  • Mẹ mày!

Đỗ Long hoảng sợ, hắn thấy không uy hiếp được Đa Ôn Hãn, vỗ một cái dứt khoát
vào giữa xương sống của em trai y, sau đó ném nó xuống đất. Cho dù tên tiểu tử
này tỉnh dậy, tạm thời cũng không có cách hành động nào.


  • Tách tách…

Sau khi Đa Ôn Hãn phát hiện em trai bị Đỗ Long vứt xuống càng không kiêng nể
gì nổ súng sau lưng Đỗ Long, bắn tới mức vỏ cây và cành lá vỡ vụn bay loạn
lên, song lại không bắn trúng Đỗ Long.

Người đi trước nghe thấy tiếng súng truyền tới sau lưng, biết xảy ra biến cố.
Thụy Bảo Lai vội vàng chạy lại phía sau, một tay súng khác thì lớn tiếng la
lên, kêu những tên kia tăng thêm tốc độ đi theo anh ta.

Thụy Bảo Lai và Đa Ôn Hãn là bạn tốt, anh em tốt, anh ta không thể không cứu,
nhưng khoảng cách của anh ta thật sự quá xa. Không đợi anh ta đi tới nửa
đường, tiếng súng AK47 phía sau đột nhiên ngắt quãng không vang lên nữa, mà ở
hướng Bắc cửa hang lại bất ngờ có tiếng súng AK47 đột nhiên vang lên dày đặc.

Thụy Bảo Lai chỉ một thoáng đã lâm vào tình thế khó khăn, anh ta có nên đi đến
chỗ đó cứu không?

Ngay tại lúc Đa Ôn Hãn dùng súng đuổi giết Đỗ Long, hộp đạn đã hết đạn. Lúc Đa
Ôn Hãn đang đổi đạn một cách thuần thục, một ánh sáng bạc đột nhiên bay tới,
xuyên qua một lá cây bắn vào thái dương của Đa Ôn Hãn. Đa Ôn Hãn bị cuộc đả
kích đột ngột đó làm cho đầu óc mơ màng, không chờ y bình phục lại Đỗ Long đã
tiến lại gần bên cạnh y.

Đa Ôn Hãn chỉ nghe thấy tiếng giận dữ của Đỗ Long:


  • Con mẹ nó, tao muốn bắn chết mày luôn cho rồi!

Sau đó Đa Ôn Hãn đột nhiên bị đánh ngất đi.

Sau khi Đỗ Long một quyền đánh Đa Ôn Hãn ngất xỉu thì nhanh chóng gỡ võ khí
của y bỏ đi, rồi dùng còng tay còng lại. Nghĩ tới tên tiểu tử vừa rồi có thể
mang súng giết mình, suýt nữa vài viên đạn đó sẽ bắn mình thành cái muôi vớt,
Đỗ Long tức xì khói. Sau khi đá mấy cái lên người Đa Ôn Hãn, hắn đặt hai anh
em Đa Ôn Hãn áp lưng vào nhau rồi trói chân tay lại, cho dù bọn họ tỉnh lại
cũng không thể chạy thoát.

Lúc này hướng Bắc truyền tới tiếng súng, Đỗ Long biết rằng Thẩm Băng Thanh
đang giao chiến với đối phương rồi. Hắn lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Băng
Thanh, liền đặt hai anh em Đa Ôn Hãn xuống rồi phóng về hướng Bắc, lúc chạy
tới nửa đường thì một người lao ra, suýt nữa trúng vào lòng Đỗ Long. Đỗ Long
dùng báng súng đánh tên đó ngã lộn trên đất, dẫm lên rồi nhìn, tên này không
phải là Thụy Bảo Lai sao?

Biết được Thẩm Băng Thanh đối mặt chỉ là bọn bắt cóc có cầm súng và tám tên
không có vũ khí, Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm. Hắn giẫm vào Thụy Bảo Lai, cười
lạnh nói:


  • Anh không phải chê tôi lắm điều, muốn tát tôi mấy cái sao? Tôi thấy anh mới
    phải bị xử con mẹ nó rồi!

Thụy Bảo Lai nhìn hắn vẻ kinh sợ, thật sự không nghĩ tới cảnh sát sao lại theo
dõi bọn họ, mà câu nói trước đó làm sao lại truyền tới tai Đỗ Long chứ?

Đỗ Long hừ một tiếng, vặt cánh tay Thụy Bảo Lai để hắn chế ngự, cũng còng vào,
trên người của y còn có ba khẩu AK47 và mấy trái lựu đạn.

Đỗ Long lại mang đạn của Thụy Bảo Lai vứt đi, lúc hắn chạy tới thì trận chiến
bên này cũng đã chấm dứt. Một người trẻ tuổi thôn Mã Đề bắp chân đầy máu ngã
trên mặt đất, súng AK47 của anh ta bị vứt sang một bên, đạn đã bắn sạch. Nhìn
thấy Đỗ Long xuất hiện trước mặt, tiểu tử đó khóc thảm nói:


  • Đừng giết tôi, tôi không muốn chết, vợ tôi sắp sinh, ngay cả con trai tôi
    cũng chưa nhìn thấy nữa.

Đỗ Long quát:


  • Lựu đạn trong tay vứt sang một bên, giơ cao hai tay!

Người này ngoan ngoãn tuân lệnh, sau khi người này mất sự uy hiếp Đỗ Long
nhanh chống khống chế được anh ta, sau đó dùng túi cấp cứu tiến hành cấp cứu
cho anh ta. Một viên đạn xuyên qua bắp chân của anh ta, không làm bị thương
gân cốt, cũng không bắn vào các mạch máu lớn, xem ra số anh ta còn may. Sau
khi Đỗ Long băng bó cho anh ta, máu nhanh chóng ngừng chảy rồi.

Hướng Bắc thỉnh thoảng có tiếng súng truyền tới, Đỗ Long lại bỏ người này
xuống đuổi theo hướng tiếng súng vang lên, không lâu sau nhìn thấy Thẩm Băng
Thanh áp tải bảy người về, Thẩm Băng Thanh nói:


  • Một tên chạy thoát rồi, anh bên đó thế nào rồi?

Đỗ Long nói:


  • Đều bắt được rồi, người chạy thoát chạy về hướng nào vậy?

Thẩm Băng Thanh chỉ về hướng Bắc:


  • Đã chạy xa rồi, không đuổi kịp nữa.

Đỗ Long nói:


  • Anh dọn dẹp chiến trường, mang những người bị bắt tập hợp vào rồi khống chế
    lại. Vẫn còn thời gian, tôi đuổi theo thử xem, nếu hơn một giờ vẫn chưa đuổi
    được thì tôi sẽ trở về.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #409