Người đăng: tuanh.kst@
Hai người chỉ có một khẩu AK47, Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh đeo sau lưng. Ngoài
các loại trang bị ra, hai người chỉ mang đồ ăn của một ngày, còn mang hai túi
cứu thương để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần.
Đỗ Long đi trước dẫn đường, trong tay cầm một con dao khua múa, chặt cành cây
và cỏ dại đang chặn đường tạo ra một con đường đi. Nhờ có chỉ dẫn GPS, còn có
kim chỉ nam và bản đồ chi tiết, hai người tuy là lần đầu đi đường này, nhưng
cũng không đi đường vòng nào. Đã đi gần nửa giờ trong núi, bọn Đỗ Long cuối
cùng cũng đã tới hang Mãng Thương.
Hang Mãng Thương là một thung lũng đi theo hướng Nam Bắc, hai bên đều là dãy
núi liên tiếp. Nếu muốn vượt qua ngọn núi này phải đi hơn mười dặm đường nữa,
cho nên nơi này trở thành một địa điểm bọn buôn lậu phải đi qua.
Hang Mãng Thương cũng không hẹp, địa hình nơi này cũng phức tạp, thảm thực vật
rậm rạp, rất thích hợp để bí mật đi, cũng rất phù hợp đánh phục kích, quan
trọng nhất là có thể ẩn nấp mình phát hiện mục tiêu.
Gió thổi hôm nay chính là gió đông nam, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tìm chỗ
tương đối khô mát ở phía bắc hang Mãng Thương núp xuống dưới, trên tay chân đã
bôi thuốc phòng muỗi không mùi. Sau đó liền thay phiên cảnh giác dùng kính
viễn vọng nhìn chăm chú về phía nam.
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long thở dài nói:
Thẩm Băng Thanh rên rỉ một tiếng, nói:
Đỗ Long cười nói:
Anh ghen tuông sao? Anh không phải cũng có Mã Ngọc Đường con gái của chủ
tịch thành phố sao? Cô gái đó có thể là người đẹp quý phái, sau khi lớn lên
tuyệt đối không thua chị Hân đâu, ai bảo anh làm ngơ không thích người ta chứ?
Như thế này nhé, sau này khi anh ngắm trúng ai nói trực tiếp với tôi, tôi cam
đoan không cướp của anh đâu!
Đừng kéo tôi vào, trước ba mươi tuổi tôi vẫn không có tâm trí tìm bạn gái.
Thẩm Băng Thanh nói thêm một câu:
Đỗ Long cười ha hả lên, nói:
Cuộc sống như vậy không tránh khỏi rất buồn tẻ, cẩn thận người khác nghi
ngờ mặt kia của anh có vấn đề. Giống tôi này, sự nghiệp và gái đẹp nắm bắt
trong hai tay, hai tay đều đủ cứng mới được chứ.
Anh chính là một con ngựa giống, không bận tâm lảm nhảm với anh.
Thẩm Băng Thanh lại hừ một tiếng, cầm lấy kính viễn vọng nhìn, Thẩm Băng Thanh
đột nhiên nói:
Đỗ Long híp mắt nhìn về hướng xa, mắt trái của hắn hiện giờ thị lực có hai
chấm không, nhìn xa hơn người bình thường. Tuy nhiên cũng không thể nào so với
kính viễn vọng, liếc mắt qua liền không nhìn thấy động tĩnh gì. Thẩm Băng
Thanh mang kính viễn vọng đưa cho hắn, nhẹ giọng nói:
Đỗ Long quơ lấy kính viễn vọng liếc mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy mục tiêu
hắn cúi mạnh đầu xuống, nói:
Thẩm Băng Thanh cũng vội vàng cúi đầu, một lúc sau Đỗ Long mới thay đổi vị
trí, lại giơ kính viễn vọng lên nhìn ra bên đó, chỉ thấy đoàn người đi dọc
theo thung lũng đã đi tới. Đỗ Long đếm, phát hiện một đội buôn lậu nhiều hơn
so với lần trước, người mang súng có bốn người, người vận chuyển hàng cũng lên
đến tám người. Bọn họ vô cùng cảnh giác, trước sau tách ra làm hai nhóm, chỉ
cần quan sát cảm thấy có chút không ổn, bọn họ sẽ lập tức chạy trốn.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một lúc, nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh sờ vào khẩu AK47 trong tay, nói đầy tự tin:
Lần trước Thẩm Băng Thanh bắn không trúng, khiến y luôn canh cánh trong lòng,
Đỗ Long giơ tay nắm chặt tay y một lúc nói:
Đỗ Long nhanh chóng biến mất trong rừng rậm rạp, Thẩm Băng Thanh thì vẫn tiếp
tục quỳ trên mặt đất, đợi mục tiêu tiến vào địa bàn của y. Thỉnh thoảng y có
thể nhìn thấy bóng dáng Đỗ Long trong kính viễn vọng, hắn và đám buôn ma túy
đó tiếp xúc ngày càng gần rồi.
Đỗ Long ngừng thở, hai người buôn ma túy ở phía trước đang tìm đường dường như
đi sượt qua vai hắn, sự xuất hiện của hắn cũng không nhận thấy chút nào. Sau
khi Đỗ Long chờ bọn họ đi mới ló đầu xem bóng dáng bọn họ. Hay lắm, đi phía
sau đó không phải là Thụy Bảo Lai thôn Mã Đề sao?
Tám tên đi qua tiếp theo cũng không phải là người thôn Mã Đề, xem tướng mạo
bên ngoài thì không giống như là người địa phương, có khả năng đây là nhóm
người giống với đám mà Đỗ Long đã bắt, là chúng tạm thời tuyển chọn bọn họ.
Những người này sau khi đi qua, hai người áp tải phía sau cũng chậm rãi đi
tới. Đỗ Long lén lút chuẩn bị, hắn phải nhanh như chớp khống chế hai người đó.
Nếu để cho bọn họ phát ra bất cứ âm thanh nào đủ lớn, tám người đi phía trước
sẽ nhanh chân chạy loạn, như thế thì hai người Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sẽ
không dễ dàng bắt toàn bộ bọn họ trở về.
Đỗ Long phát hiện khoảng cách của hai người phía sau với hai người phía trước
không xa, bọn họ chỉ cách nhau hơn mười mét, điều này có thể khiến Đỗ Long có
chút khó khăn. Hắn đánh gục một người trong đó vô cùng dễ dàng, nhưng khoảng
cách hơn 10m khiến hắn không có cách nào nhanh chóng chế phục người kia, nên
làm thế nào đây?
Đỗ Long quyết định đối phó trước với người đi sau cùng, người đi phía trước
không thể thường xuyên quay lại nhìn, người đi phía sau lại bất cứ lúc nào
cũng có thể phát hiện không nhìn thấy người đi trước mình nữa. Cho nên, lúc
người đi trước đi tới bên cạnh Đỗ Long, hắn không có bất cứ hành động nào,
lẳng lặng nằm yên trên cành cây to.
Người phía trước đột nhiên ngoảnh lại, nói với người phía sau:
Người phía sau trách mắng:
Giọng đó nghe khá quen tai, trong lòng Đỗ Long nhanh chóng hiện lên vẻ mặt của
Đa Ôn Hãn, tên này lại có hai em trai, rõ ràng là đầu thai!