Thật Giả Khó Phân Biệt


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long tuy rằng nhận được tin tức từ chỗ Đồng tiên sinh, nói là trùm buôn
thuốc phiện Cát Quân muốn đưa một số lượng lớn hàng vào, nhưng lại không biết
cụ thể đường đi và thời gian như thế nào. Hiện giờ Đồng tiên sinh đã bị bắt,
tất cả những cái này khẳng định lại có những biến hóa mới. Theo phân tích của
Đỗ Khang, lô hàng này có thể sẽ kéo dài trên nửa năm, sau đó sẽ tìm một con
đường khác để vào, Đỗ Long ở xã Mãnh Tú đơn thuần là bận việc mù quáng.

Đỗ Long lại không nghĩ như vậy, Đồng tiên sinh và Chu Đạt Xương của ngành dược
Tuyệt Quan xuất hiện ở hải quan, và tranh mua số thuốc phiện kia với giá cao,
không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, hành động bất thường này làm cho
Đỗ Long chú ý. Mặc dù Đồng tiên sinh cũng không nói ra được lí do vì sao đến,
nhưng Đỗ Long lại mạnh dạn đưa ra một dự đoán: kinh doanh thuốc phiện của Cát
Quân xảy ra vấn đề, gã có nhu cầu gấp một lượng lớn thuốc phiện, cho nên gã
rất có thể dựa theo kế hoạch ban đầu là thông qua con đường nhanh nhất, an
toàn nhất để đưa thuốc phiện vào trong nước.

Từ xã Mãnh Tú đi là lựa chọn tốt nhất để vận chuyển nhanh thuốc phiện, ở đây
không có băng tuyết tan chảy tạo nên lũ, ở đây cũng vẫn chưa vào mùa mưa,
không đến mức mưa dầm liên miên…

Đỗ Long tuy đưa ra dự đoán này, nhưng hắn lại không có cách nào thuyết phục
người khác, hắn chỉ có thể tự mình nghĩ cách điều tra. Vì thế sau khi hắn trở
về xã Mãnh Tú liền bắt đầu một vòng tuần tra, đầu tiên hắn đi vào thôn Nhị
Lang, thỉnh giáo thôn trưởng thôn Nhị Lang Đao Cương Hãn.

Cách đó không lâu, Đỗ Long mới giúp người ở phòng kế hoạch hóa gia đình bắt
phụ nữ mang thai của thôn Nhị Lang, Đao Cương Hãn trong lòng còn rất giận. Do
đó lúc Đỗ Long đến tìm ông ta, ông ta giả câm giả điếc, hỏi gì cũng nói không
biết.

Đỗ Long cũng không giận, cùng ông ta nói về chuyện xưa, dần dần từ chủ đề
quyết sách nhiều người lực lượng lớn của ông Mao năm đó đến sự bùng nổ dân số
những năm 80. Nói đến những khó khăn của chính phủ, nói đến tầm quan trọng của
kế hoạch hóa gia đình, dân tộc thiểu số có thể sinh hai con nhưng người Hán
chỉ được sinh một. Nói về thua thiệt, người Hán đúng là có thua thiệt lớn.

Lúc mới đầu Đao Cương Hãn hững hờ lạnh nhạt đối với Đỗ Long, dần dần khi đã
nghe êm tai, thì bắt đầu bình luận với Đỗ Long. Đao Cương Hãn không phải là
người không biết đạo lý, chỉ là ở nơi này, rất nhiều thứ đã tạo nên tư duy
theo quán tính, muốn sửa chữa không phải một hai ngày mà có thể làm được. Đến
đây làm việc nhất định phải vừa đấm vừa xoa, và phải chuẩn bị một cuộc chiến
đấu kéo dài, thế mới có thể dần dần hoàn thành được mục đích.

Đỗ Long vừa đến không lâu, làm kungfu cối xay gió cũng không thể thấy được
hiệu quả nhanh như vậy, do đó hắn phải tìm một cách khác để đẩy nhanh quá
trình.

Ngay tại lúc hắn cùng Đao Cương Hãn chuyện phiếm hơn một giờ sau đó, đột nhiên
có người dân trong thôn hoang mang chạy tới nói:


  • Trưởng thôn, không xong rồi! Cẩu Đản đột nhiên nôn ọe tiêu chảy, hình như
    sắp không chịu được rồi! Vợ chồng họ đều không liên lạc được, nên làm thế nào
    bây giờ?

Đao Cương Hãn bỗng đứng lên nói:


  • Khẩn trương đưa đến bệnh viện, các người còn chạy đến tìm ta làm gì? Ta
    cũng đâu phải bác sỹ…

Đao Cương Hãn đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Đỗ Long:


  • Đồn trưởng Đỗ, cậu không phải là thông thần y thuật sao? Hay là cậu đi xem
    xem?

Đỗ Long đứng lên nói:


  • Nôn ọe tiêu chảy phần nhiều là do ăn làm hỏng bụng rồi, nếu để chảy nước
    lâu cơ thể mất nước sẽ rất nguy hiểm, chúng ta mau mau đi xem xem.

Bọn Đỗ Long nhanh chóng đi đến nhà một đứa bé gọi là Cẩu Đản, chỉ thấy một căn
nhà không. Ông bà đứa trẻ thấy cháu đột nhiên xuất hiện tình huống này luống
cuống tay chân, bọn Đỗ Long đến là ngày hôm sau khi họ đang cầm một cái bát
cháo gì đó xám xám cho đứa trẻ hấp hối đang nằm trên giường ăn.


  • Đây là cái gì?

Đỗ Long giật lấy bát cháo kia, cau mày ngửi một cái rồi nói:


  • Tro bếp?

Loại này sao để trẻ con tùy ý ăn được?

Đao Cương Hãn giải thích:


  • Đây là một phương thuốc dân gian, có thể trị kiết lỵ, tiêu chảy, hiệu quả
    rất tốt.

Đỗ Long nói:


  • Cái thứ này có thể trị được bách bệnh sao?

Bác sỹ đều phải tùy bệnh mà lấy thuốc, trẻ con đau bụng đi ngoài liền cho ăn
tro bếp vậy thì còn cần bác sỹ làm cái gì?

Nhanh đem đi, tôi phải xem bệnh cho đứa trẻ.

Đỗ Long bắt mạch đứa bé, mắt nhắm lại làm bộ dạng bí hiểm, những người xung
quanh đều bị Đỗ Long làm yên lặng, bọn họ căng thẳng nín thở.

Một lát sau, Đỗ Long buông tay ra, hắn nói:


  • Đứa nhỏ này bị trúng độc, không phải tiêu chảy.


  • Trúng độc?


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi dồn dập kêu lên, Đao Cương Hãn cũng căng
thẳng nói:


  • Vậy thì phải làm sao?

Nó trúng phải độc gì?

Đỗ Long nói:


  • Đây là một loại độc sống, đứa trẻ này chắc chắn là ăn phải cái gì không
    sạch, thứ đó dẫn trứng độc vào trong bụng, sau đó nó lớn dần lên hút chất dinh
    dưỡng mà sống, cũng giống như giun đũa nhưng nguy hiểm hơn. Mọi người đều
    tránh ra một chút, tôi muốn vận công bức độc ra cho đứa trẻ.

Mọi người nghe nói là có cái thứ đáng sợ như vậy, vội vàng trốn ra xa. Chỉ
nhìn thấy Đỗ Long dựng đứa trẻ ngồi lên, một tay vịn vào bờ vai nó, một tay
chống ở sau lưng đứa trẻ, một lát sau, Đỗ Long thình lình hét lên:


  • Sắp ra rồi, mọi người cẩn thận!

Mọi người nghe vậy lại lùi ra sau một chút, ngay lúc hoảng loạn, Cẩu Đản bỗng
nhiên há mồm, nôn ra một bãi tanh tanh trên đất, Đỗ Long chỉ vào cái bãi tanh
hôi kia, hét lên:


  • Mọi người nhanh xem! Đây chính là cái thứ đó!

Mọi người nghe vậy đều chăm chú nhìn theo hướng bãi nôn, chỉ nhìn thấy một con
côn trùng to bằng ngón tay cái lắc lắc cái đầu từ trong đống nôn bò ra, không
đợi họ thấy rõ đây là cái gì, Đỗ Long một bước đạp tới, cầm đồ đập chết con
vật kia.

Mọi người còn chưa hoàn hồn, Cẩu Đản hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên mở mắt, nó yếu
ớt nói:


  • Ông nội…ông nội…cháu khó chịu quá…

Ông lão mừng rỡ như điên nhào tới, kêu lên:


  • Cẩu Đản! Cẩu Đản! Cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi, cháu làm cho ông bà sợ quá!

Đỗ Long nói:


  • Mọi người có thể nấu chút cháo hoa cho nó ăn, ít một ăn thành nhiều bữa để
    nó từ từ hồi phục, sau đó bảo nó không được ăn linh tinh nữa.

Người nhà ông cụ liên tiếp cảm ơn, người xem ở trong thôn cũng dồn dập lên
tiếng biết ơn. Đỗ Long rời khỏi nhà Cẩu Đản, đang muốn cùng trưởng thôn về
công sở, đột nhiên có người dân gọi:


  • Thần y, vợ tôi mắt nửa năm nay sắp không nhìn thấy gì rồi, ngài có thể xem
    cho bà ấy được không?

Đỗ Long quay người lại, nghiêm mặt nói:


  • Tôi không phải là thần y, tôi chỉ là một cảnh sát biết y thuật thôi, người
    nhà các người có ai không khỏe, có thể đưa họ tới trụ sở của thôn tôi có thể
    xem xem, nhưng tôi chỉ có thể xem bệnh, ngoài những trường hợp khẩn cấp tôi sẽ
    không chữa bệnh cho mọi người, mà tôi cũng không nhận tiền, không nhận thưởng
    gì, đồng ý thì thử đưa người bệnh đến đấy xem.

Có không ít người dân chạy về nhà, muốn đưa người bệnh trong nhà họ đến để
cảnh sát kiêm thần y Đỗ Long kiểm tra xem sao.

Trưởng thôn Đao Cương Hãn và Đỗ Long trở lại trụ sở thôn, ông quay người nhìn
Đỗ Long nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, thật không ngờ y thuật của cậu lại lợi hại như vậy. Lão già
    này gần đây có chút đau lưng, vẫn chưa đi bệnh viện khám, cậu Đỗ có thể giúp
    tôi xem một chút không?

Đỗ Long cười nói:


  • Chuyện nào có khó gì? Lão trưởng thôn đưa tay ra, nam trái nữ phải, đừng
    làm sai nhé.

Lão trưởng thôn vươn tay ra, Đỗ Long bắt mạch cho lão, theo thói quen nhắm
nghiền hai mắt lại. Lão trưởng thôi trên mặt lộ ra một nụ cười khẩy, theo kinh
nghiệm nhiều năm của lão, Đỗ Long diễn trò mặc dù không bị lão nhìn ra, nhưng
trong lòng lão hết sức hoài nghi, cho nên mới cố ý thử Đỗ Long một chút, thật
hay giả rất nhanh có thể biết được.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #405