Người đăng: tuanh.kst@
Tống Thụy Trân đứng bên cạnh thấy cảnh tượng náo nhiệt kéo tay Lâm Nhã Hân nói
nhỏ.
Trong khu chợ bán đồ cổ này người qua người lại đều ăn mặc rất bình thường, ai
có thể nghĩ được rằng ở nơi như thế này lại tập trung nhiều người có tiền
nhưng lại giấu mặt như thế, động một tý là có thể bỏ ra mấy triệu mua một khối
đá nhỏ xíu…Tống Thụy Trân mang tiếng là chủ tịch của một trong năm trăm xí
nghiệp mạnh nhất, trong tay cũng không có nhiều tiền như thế để phung phí.
Lâm Nhã Hân mỉm cười nói:
Tống Thụy Trân hoàn toàn hết chỗ nói. Là một trong năm trăm xí nghiệp mạnh
nhất cả nước, nhưng lợi nhuận của bọn họ thu được cũng chỉ có được mấy tỉ, mà
đó là do mấy chục ngàn người làm bán sống bán chết trong một năm mới kiếm
được, nhưng nhiêu đó cũng chỉ đủ tiền để người ta mua một tảng đá.
Đỗ Long lại liên tục giải ra được thêm mấy khối phỉ thúy Thủy Chủng, tổng số
tiền thu được đã vượt qua hơn một triệu, hiệu suất giải thạch của hắn ở đây
thật sự đáng gườm. Những âm thanh “tăng rồi, tăng rồi” cứ liên tục phát ra
khiến cho số người đến cửa hàng xem ngày càng nhiều, vây thành hết vòng này
đến vòng khác, ngay cả Vương Hằng Sinh kiến thức uyên thâm cũng bắt đầu hoài
nghi vào con mắt của mình có phải đã kém đi hay không mà lại nhìn nhầm nhiều
vậy.
Khi Đỗ Long giải ra khối phỉ thúy Pha Ly Chủng – Đế Vương Lục thì cả khu chợ
bán đồ cổ như náo loạn cả lên. Hầu hết những người ở đây cả đời đều chưa có cơ
hội nhìn thấy phỉ thúy Pha Ly Chủng – Đế Vương Lục. Đây chính là phỉ thúy cực
phẩm mà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu!
Người ra giá đầu tiên không đợi cho Đỗ Long nói gì, liền lên tiếng ra giá
trước khiến Tống Thụy Trân kêu lên kinh ngạc vì mức giá cao đó.
Mười hai triệu!
Mười ba triệu!
Mười lăm triệu!
Chưa đến một lúc sau mức giá mà những người này đưa ra đã tăng tới hai mươi
triệu, hơn nữa còn không ngừng tăng lên. Trong lòng bọn họ, khối phỉ thúy Pha
Ly Chủng – Đế Vương Lục này mới chính là bảo vật, còn tiền bạc ư, chẳng qua
chỉ là một đống giấy lộn mà thôi.
Sau khi mức giá được nâng lên cao hơn hai mươi triệu thì số người có thể tiếp
tục tăng giá chỉ còn lại hai người. Bọn họ còn đang từ từ tăng giá từng triệu
một thì Vương Hằng Sinh đã nói:
Đỗ Long trong lòng vui sướng vô cùng, thật ngưỡng mộ quá… Có bao giờ được ông
bà ngoại của hắn tùy tiện hung phí mấy chục triệu cho hắn chưa nhỉ? Hai mươi
lăm triệu nha, đây thật sự kiếm bộn rồi.
Sau khi Vương Hằng Sinh ra giá thì không có ai giám theo nữa. Tay nghề của ông
cụ này rất cao siêu, lại là tặng cho cháu gái, rất nhiều chi phí có thể giảm
bớt (ở đây ý nói rằng: nếu 2 người kia mua khối phỉ thúy thì còn phải bỏ tiền
điêu khắc hoặc chế tác nên chi phí tổng sẽ cao hơn rất nhiều so với ông Vương
mua xong rồi tự mình làm, do đó mà ông Vương có thể bỏ ra một số tiền nhiều
hơn so với bọn họ để mua khối phỉ thúy này), bọn họ không có cách nào để so
với ông, nên chỉ đành lặng lẽ rút lui.
Phụ nữ đẹp ai cũng yêu thích đá quý, Lâm Nhã Hân cũng đã từng nghe nói qua về
phỉ thúy Đế Vương Lục cực phẩm. Mặc dù cô cũng được xem là người giàu có với
gia sản lên tới chục triệu, nhưng đối với trang sức làm từ phỉ thúy Đế Vương
Lục thì cô vẫn không dám nghĩ tới. Bất cứ một chiếc nhẫn nào làm từ loại phỉ
thúy này thì giá cũng phải đến mấy triệu, Lâm Nhã Hân cũng không giàu có gì để
có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
Cho nên sau khi lấy được khối phỉ thúy Đế Vương Lục kia thì Lâm Nhã Hân cũng
không định buông tay, so với lúc trước cô càng dùng sức nắm chắc hơn khối phỉ
thúy Pha Ly Chủng này. Cuối cùng, khi Đỗ Long ghé sát vào tai cô thì thào cái
gì đó thì lúc này cô mới quyến luyến buông tay. Hai mươi lăm triệu được chuyển
vào tài khoản, số tiền mặt trong tài khoản của hai người Đỗ Long bây giờ cũng
đã lên tới năm mươi mốt triệu. Số tiền chảy vào tài khoản thu được từ việc bán
đá quý hôm nay đạt mức ba mươi sáu triệu một trăm ngàn, trừ đi số tiền vốn bỏ
ra thì số thu vào cũng hơn ba mươi lăm triệu, từ đó áp lực từ việc vay nợ của
Lâm Nhã Hân cũng đột nhiên có thể giảm bớt (Lâm Nhã Hân vay ngân hàng để đầu
tư).
Những người xung quanh như phát điên lên. Trong tay Đỗ Long còn tới hai mươi
khối nguyên thạch nữa, bọn họ vẫn muốn tiếp tục nhìn thấy kỳ tích, nhưng Đỗ
Long lại rất tỉnh táo, hắn giả vờ lau mấy giọt mồ hôi trên trán, nói:
Không được rồi, hôm nay tôi giải được quá nhiều rồi, tôi mệt muốn chết rồi
đây. Những khối đá này cũng đều nằm trong lô đá mà hải quan bán ra, giá lúc đó
là một triệu, bây giờ còn có hai mươi khối nữa, mỗi khối năm chục ngàn, có ai
muốn mua không?
Tôi mua! Tôi mua!
Mọi người nháo nháo lên, ai cũng định đoạt trước một khối đá rồi nói sau, thậm
chí còn có người hét lên:
Trước tình cảnh này, Tống Thụy Trân hoàn toàn bị trấn trụ, thậm chí bà cũng
muốn giành lấy hai khối đá để mở ra xem. Khung cảnh hỗn loạn này đều do Đỗ
Long châm ngòi mà ra. Những người cùng từ chỗ hải quan tới đều biết rõ lai
lịch của mấy khối đá này, mắt thấy những khối đá này lại giải ra được giá cao
như vậy, trong lòng bọn họ này sinh ý đồ phải chiếm lấy bằng được!
Hai mươi khối đá đó của Đỗ Long được bán sạch trong chớp mắt. Những người
không giành được khối nào thì lại nghĩ đến lô hàng khác được bán đấu giá ở chỗ
hải quan, bọn họ tìm đến đám người Hạ Hồng Quân ở một cửa hàng giải thạch
khác, rồi cũng không thèm nhìn coi trong đó đã có mấy khối đá được giải ra mà
lập tức ra giá hai mươi ngàn một khối, một ông chủ đã trực tiếp bao hết số
hàng đó.
Sau khi cầm tiền, bọn Đỗ Long nhanh chóng rời khỏi chợ bán đồ cổ. Tống Thụy
Trân mời Lâm Nhã Hân và tiểu thư “Thẩm Băng Thanh” đi ăn cơm trưa, nhưng lại
bị Đỗ Long từ chối khéo. Tống Thụy Trân cũng không miễn cưỡng, sau đó mỗi
người đi một ngả. Đám người Đỗ Long đi vòng quanh một vòng, sau khi xác nhận
không có ai theo dõi thì mới nhanh chóng quay lại khách sạn.
Hạ Hồng Quân ném khối khối đá to như một quả bóng đá cho Đỗ Long. Đỗ Long nhẹ
nhàng bắt lấy, sau khi xác nhận bên trong đúng là “trứng tươi” thì Đỗ Long mới
cười nói:
Lý Văn Quân cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long cảm thán một chút, nói:
Lý Văn Quân mơ mộng một chút, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn ngại ngùng
nói:
Trong mắt Hạ Hồng Quân ánh lên một chút khen ngợi, Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh lạnh lùng nói:
Tất cả mọi người đều biết Thẩm Băng Thanh muốn tìm Đỗ Long tính sổ, bọn họ
cũng không biết nên đứng về phía ai, chỉ biết dùng ánh mắt thông cảm lần lượt
nhìn hai người, sau đó không ai bảo ai vội bước đi:
Cửa vừa đóng, Đỗ Long đã nói luôn:
Thẩm Băng Thanh cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói:
Đỗ Long cười hì hì nói: