Băng Chủng Cực Phẩm


Người đăng: tuanh.kst@


  • Tôi trả giá hai triệu.

Một giọng nói từng trải vang lên, một lần bỏ ra thêm năm trăm ngàn khiến những
âm thanh trả giá khác bỗng nhiên im bặt. Khối phỉ thúy này không phải là Băng
Chủng, mua về với giá hai triệu, lại còn thêm chi phí gia công thì chỉ sợ sẽ
lỗ vốn, cho nên bọn họ đều bỏ qua không tăng giá nữa.


  • Là ông Vương!

Một người khẽ buột miệng nói nhưng Đỗ Long đã nghe thấy, hắn liền quay đầu lại
nhìn. Chỉ thấy một ông già tóc đã pha sương từ trong đám người kia bước ra,
một người đàn ông trung niên đeo kính râm cũng đi theo sau ngay ông ta.

Ông lão này rõ ràng chính là người đã từng cùng mua một khối đá với Đỗ Long
ngoài phố kia, Đỗ Long lập tức lên tiếng chào Vương Hằng Sinh.

Vương Hằng Sinh đi đến bên cạnh Đỗ Long, rất lịch sự cúi đầu chào “cô”, ông ta
nói:


  • Cô gái, tôi có thể xem khối đá này trước được không?

Đỗ Long còn chưa lên tiếng thì bên cạnh đã có người không vui, bèn nói:


  • Ông già, ông không nhìn thấy rõ còn muốn xem cái gì? Cô em xinh đẹp, tôi
    trả một triệu chín trăm ngàn cho khối phỉ thúy này, bán lại cho tôi nhé.

Đỗ Long liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:


  • Ông có biết hoa sen là như thế nào hay không? Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi
    bùn, ông hiểu chưa? Ông ngay cả một chút tôn kính lễ phép cũng không có, khối
    phỉ thúy Ngẫu Phấn Để này rơi vào tay ông chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm,
    ông cho dù trả giá năm triệu tôi cũng không bán cho ông.

Người kia sắc mặt đỏ bừng lên, gã đang định chửi thì bên cạnh đã có người đè
gã xuống, ghé vào tai gã nói nhẹ mấy câu. Người kia đột nhiên ngây người ra,
sau đó bình tĩnh trở lại, chỉ có điều gã trừng mắt lên nhìn Đỗ Long, trong
lòng không biết đang có chủ ý gì.

Vương Hằng Sinh chẳng qua chỉ nhìn lướt một vòng khối đá, rồi lập tức quyết
định, ông ta nói:


  • Cô gái, khối đá này tôi trả hai triệu, ý cô thế nào…

Đỗ Long nói:


  • Được, khối đá này thuộc về ông, ông định thanh toán bằng tiền mặt hay
    chuyển khoản?

Vương Hằng Sinh cười nói:


  • Đương nhiên là chuyển khoản rồi, tôi cũng không muốn phải vác một bao tiền
    to trên lưng đi khắp nơi, Văn Kiên, cậu chuyển hai triệu vào tài khoản của cô
    đây cho tôi.

Ngô Văn Kiên là vệ sĩ của Vương Hằng Sinh, cũng là trợ thủ của ông ta, nghe
vậy anh ta lập tức xin số tài khoản của Đỗ Long, sau đó chuyển tiền qua.

Đỗ Long cũng hỏi luôn:


  • Ông có định tìm người chế tác thành đồ trang trí hay muốn tách nhỏ ra làm
    đồ trang sức như vòng tay và những thứ khác?

Vương Hằng Sinh cười nói:


  • Một khối Ngẫu Phấn Để lớn như thế này, nếu cắt ra thì thật là đáng tiếc,
    tôi định chạm khắc để biến nó thành một vật trang trí, tạm thời chưa biết nên
    đẽo gọt như thế nào.

Đỗ Long kinh ngạc nói:


  • Ông có thể tự chạm trổ sao? Thật không thể tin được, ông vậy mà lại là một
    người có nghề nha!

Vương Hằng Sinh nói:


  • Từ nhỏ tôi đã có hứng thú, tùy hứng khắc chơi thôi.

Bên cạnh có người nói:


  • Cô gái, điều này thì cô không biết rồi, ông Vương chính là một chuyên gia
    hàng đầu trong giới điêu khắc ngọc thạch đấy nhé, còn là thành viên vinh dự
    trọn đời trong hiệp hội ngọc thạch quốc gia đấy. Khối phỉ thúy này của cô một
    khi đã qua bàn tay tạo hình của ông Vương thì tin chắc sẽ trở thành quốc bảo!

Mọi người đều giật mình, nhìn Vương Hằng Sinh với con mắt thán phục. Vương
Hằng Sinh lắc đầu cười nói:


  • Không được đâu, tôi già rồi, mắt mờ tay run rồi, bây giờ tôi chỉ có thể
    khắc những loại đá không quý giá mà thôi, tránh lãng phí tài nguyên.

Vương Hằng Sinh than thở một câu, sau đó nói với Đỗ Long:


  • Cô gái, những khối đá này đều là của cô à? Đều là đá có nguồn gốc từ mỏ bên
    Myanmar, nhưng bề ngoài hình như không được tốt cho lắm.

Đỗ Long cười nói:


  • Đều mua ở phiên đấu giá do hải quan mở, mua để chơi đùa chút thôi, khối đá
    này cũng kiếm lại đủ vốn rồi, số còn lại có lỗ vốn cũng không sao.

Ánh mắt Vương Hằng Sinh lướt qua đống đá kia một lượt nói:


  • Là hàng hải quan đấu giá? Ừm, chả trách…Khối đá này cô thử giải ra xem,
    không chừng bên trong lại có thứ gì đó cũng nên.

Vương Hằng Sinh không nhận ra Đỗ Long, dù sao sự khác biệt giữa nam và nữ là
quá lớn, ông ta chăm chú xem xét đống đá kia, chứ đâu có thời gian nhìn một cô
gái đẹp.

Đôi mắt tinh tường của Vương Hằng Sinh khiến Đỗ Long vô cùng thán phục, bởi vì
khối đá mà Vương Hằng Sinh chọn ra chính là khối đá tốt nhất trong đống đá
này. Đỗ Long vốn định để sau mới tách, nhưng không ngờ bị Vương Hằng Sinh chỉ
trúng rồi. Có nhân vật cấp đại sư thế này chắn ở phía trước, hắn cũng không
kiêng nể gì nữa, sau khi đồng ý bèn mang khối đá dài đó ra, hắn hỏi:


  • Ông Vương tôi xem không hiểu lắm, ông xem tôi nên cắt từ đâu trước?

Vừa nãy, Vương Hằng Sinh cũng chưa nhìn thấy Đỗ Long giải thạch, cho nên ông
ta cứ tiện tay vạch một đường nên trên tảng đá nói:


  • Đừng mài, trước tiên cắt một đao từ chỗ này xuống thì có thể thấy được tình
    trạng bên trong, sau đó mới tính tiếp.

Đỗ Long một lần nữa vô cùng thán phục, chỗ Vương Hằng Sinh vạch ra chẳng khác
nào là chỗ tiếp cận phỉ thúy ở bên trong. Nếu cắt sâu thêm một centimet thì có
thể sẽ làm khối phỉ thúy bị hư hao rồi. Nhưng nếu cắt lui thêm một centimet
thì nói không chừng cái gì cũng không thấy được. Đây đúng là con mắt của
chuyên gia có mấy mươi năm kinh nghiệm.

Đỗ Long cố định khối đá trên máy cắt đá, rồi vạch một đường cắt theo đúng
Vương Hằng Sinh nói, trong đầu hắn cũng đã có sự tính toán, cho nên nhát cắt
rất gọn gàng. Vương Hằng Sinh nhìn thấy thế thì nhẹ nhàng gật đầu. Lớp đá bị
cắt ra rơi xuống đất, ông chủ cửa hàng lập tức thò đầu vào xem, sau đó liên
vui mừng kêu lên:


  • Lại ra rồi! Lại lời to rồi! Lại lời to nữa rồi!

Mặt cắt lộ ra một màu xanh đậm, sau khi rửa sạch qua nước thì mọi người lại
nhìn thấy rõ hơn. Chỉ thấy xuyên qua màn sương mỏng là một màu xanh nồng đậm
có thể nhìn xuyên qua.

Khuôn mặt của Vương Hằng Sinh có chút thay đổi, ông ta nói:


  • Có điểm giống Băng Chủng, cô gái, cô yên có tin tưởng để tôi mài hộ một
    chút không?

Đỗ Long thoải mái đưa máy mài cho ông ta nói:


  • Ông Vương, vậy nhờ ông làm hết hộ tôi.

Ông chủ Vương cũng không khách sáo, ông tiếp tục nhẹ nhàng mài vào mặt cắt.
Đám sương bao quanh khối phỉ thúy lập tức vỡ vụn ra, sau đó ông Vương lấy nước
rửa qua một chút, rồi lấy tay sờ, ông ta khẳng định nói:


  • Là Băng Chủng, chính là màu xanh đậm này đây, xem ra chí ít cũng phải to
    bằng nắm tay, giá khoảng ba tới năm triệu, cô gái, cô có muốn tôi giúp cô giải
    ra hoàn toàn không?

Đỗ Long gật đầu nói:


  • Tôi tin tưởng vào tay nghề của ông Vương, làm phiền ông chủ Vương rồi.

Vương Hằng Sinh ngay sau đó bắt tay vào giải thạch, mặc dù ông là người có bề
dày kinh nghiệm, nhưng giải thạch cũng là hoạt động rèn luyện con người. Ngay
khi khối phỉ thúy Băng Chủng màu xanh nước biển to bằng nắm tay kia xuất hiện
trước mặt mọi người.


  • Cô em, tôi trả năm triệu không trăm mười ngàn, tôi xin nhận sai, mong cô
    bán khối phỉ thúy Băng Chủng này cho tôi!

Người đang nói chính là người vừa nãy bị Đỗ Long châm chọc. Lúc nãy, Đỗ Long
nói năm triệu cũng không bán, cho nên thằng cha này tăng lên mười ngàn, câu
nói ấy của hắn có vẻ rất hài hước, khiến mọi người cười rộ lên.

Vương Hằng Sinh cười nói:


  • Trước khác giờ khác, vừa nãy chỉ mới nhìn một mặt, mới có giá là ba đến năm
    triệu, nhưng bây giờ phát hiện khối phỉ thúy này không những là Băng Chủng mà
    còn là Băng Chủng có màu xanh nước biển, chẳng khác nào bầu trời sâu thăm thẳm
    ban đêm. Đây là Băng Chủng cực phẩm giá trị gần bằng với Pha Ly Chủng đấy nhé.
    Tôi thấy bán với giá bảy, tám triệu cũng không phải là đắt.

Vương Hằng Sinh đánh giá rất công bằng, mọi người lại tranh nhau trả giá, sau
khi giá được đẩy tới mức bảy triệu năm trăm ngàn thì không còn ai trả giá thêm
nữa. Người ra giá bảy triệu năm trăm ngàn chính là tên lúc trước. Đỗ Long rất
hài lòng với mức giá này, cuộc trả giá kết thúc, bảy triệu năm trăm ngàn được
chuyển vào tài khoản chung của Lâm Nhã Hân và Đỗ Long.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #401