Người đăng: tuanh.kst@
- Cậu là ai? Quang Minh phái cậu tới làm thuyết khách sao?
Tân Mỹ Linh giọng điệu chậm rãi, có chút mềm yếu nói.
Đỗ Long vẫn dùng chiêu cũ nói:
- Cô sai rồi, tôi không phải là thuyết khách, tôi là tới để dập lửa đấy. Chủ
tịch Mã nếu như bị rớt đài, cô tất nhiên cũng sẽ không được làm phu nhân Chủ
tịch, càng không có cơ hội trở thành phu nhân Chủ tịch tỉnh, phu nhân Bộ
trưởng, mà tôi cũng sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc trên con đường sự nghiệp
nghiệp của mình. Chủ tịch phu nhân nếu như biết mình đã phạm sai lầm, xin hãy
dừng lại ở đây, khuyên người nhà cô không có chuyện gì thì rời bệnh viện về
nhà đi. Đã muộn rồi, đừng để chậm trễ công việc của ngày mai.
Tân Mỹ Linh do dự, cũng không phải cô không chịu dừng tay, cô là còn có chút
bận tâm về mấy người anh em của mình. Đám chị em dâu bọn họ so với cô còn hung
hăng hơn, sẽ không chịu bỏ qua, lửa đã đốt lên, muốn dập tắt nào có dễ dàng
như vậy.
Đỗ Long thấy Tân Mỹ Linh không nói gì, hắn cười ha ha nói:
- Chủ tịch phu nhân còn sợ chưa đủ náo nhiệt sao?
Tân Mỹ Linh quay đầu lại nhìn anh trai và chị dâu bọn họ vẫn đang trong cơn
tức giận như trước, có chút miễn cưỡng nói:
- Tôi bây giờ đã trót đâm lao thì phải theo lao, không ngờ Quang Minh lại cho
người đánh anh cả và chị dâu tôi bị thương. Đặc biệt là chị dâu, hai tay của
chị có nhiều chỗ bị gãy xương, cho dù không phế thì cũng tàn, tôi sợ bọn họ
không chịu bỏ qua.
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Chủ tịch phu nhân đang nói đùa sao, một gậy đó rõ ràng là anh hai của cô
đánh, sao có thể đổ lên đầu tôi chứ?
Tân Mỹ Linh nghe thấy lời của Đỗ Long, giọng cô giận dữ nói:
- Là cậu! Cậu là tên khốn kiếp! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!
Đỗ long cười nói:
- Nếu không phải là tôi, nói không chừng bây giờ nhà các người đã lên trang
bìa của nhật báo Ngọc Minh vào ngày mai rồi. Lúc đó tôi cũng là bất đắc dĩ mới
động thủ thôi, anh cả của cô nói chuyện thật khó nghe. Chủ tịch thành phố phu
nhân nếu như không có cách nào thuyết phục các anh em của cô, có lẽ tôi có thể
giúp đỡ, cô hẹn bọn họ ra ngoài bệnh viện tìm một chỗ nói chuyện thấy thế nào?
Tân Mỹ Linh lo lắng, nói:
- Cậu lại muốn làm gì? Cậu còn dám làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát!
Đỗ Long cười nói:
- Có lúc đánh nhau cũng là chuyện không còn cách nào, hơn nữa dùng để giải
quyết phiền phức cũng không tệ lắm. Nếu không thì cô có thể tìm cớ tạm thời
tránh đi một chút, tôi ra ngoài khoa giải phẫu chạy một vòng? Trong lúc đó có
thể thuyết phục những anh chị em kia chứ? Lần này tôi cam đoan sẽ không động
thủ, tin rằng bọn họ cũng sẽ không động thủ với tôi chứ?
Tân Mỹ Linh do dự một chút, cuối cùng nói:
- Được rồi, năm phút sau cậu trở lại đây.
Năm phút sau Đỗ Long trở lại sau khi đi tới khoa ngoại phòng giải phẫu ở bên
ngoài bệnh viện, khi hắn với vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt người nhà họ
Tân, anh em nhà họ Tân cùng với vợ của họ đều khẩn trương hết cả lên. Kẻ đánh
anh cả bị thương là Tân Trọng Lộc đã muốn dùng gậy bóng chày để ở góc tường
đánh hắn, lại bị lão Tam ngăn cản. Tân Thúc Thọ lạnh lùng nói với Đỗ Long:
- Mày quả nhiên là do em rể phái tới, mày dám đánh anh cả và chị dâu của tao
bị thương nặng như vậy, chúng tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
Đỗ Long vẫn ung dung bước lên phía trước hai bước, người nhà họ Tân theo phản
xạ cùng nhau lùi ra sau một bước. Đỗ Long nhìn qua từng người nhà họ Tân trong
mắt có lửa nhưng lại miệng hùm gan sứa, mỉm cười nói:
- Dựa vào cái gì? Các người đánh cũng đánh không lại tôi, nếu như em rể các
người ly hôn với em của các người, các người cảm thấy mình còn có khả năng đó
sao? Muốn thu phục tôi không dễ dàng vậy đâu!
Lời nói của Đỗ Long khiến anh em nhà họ Tân sửng sốt, vợ Tân Trọng Lộc lớn
tiếng nói:
- Ai nói em gái tôi muốn ly hôn với em rể? Cậu nói bậy bạ gì đó!
Đỗ Long cười nói:
Đúng vậy, em rể thật là tốt quá, khua chiên gõ trống, ngàn vàng khó đổi,
nhưng các người sao lại không biết quý trọng như vậy? Gây ra chuyện như vậy,
làm lớn chuyện đối với các người có ích lợi gì? Các người hãy tự hỏi trong
lòng có người nào chưa từng được em rể các người giúp đỡ chưa? Hại ông ta sụp
đổ các người lại vui vẻ? người khác đều là bị kẻ thù hại, nhà các người ngược
lại thích tự mình phá mình, thật là giống như một loại gạo tốt nhưng lại nuôi
trăm loại người!
Mày nói bậy bạ gì đó!
Tân Thúc Thọ tức giận quát, hai mắt ông ta trợn lên nhìn Đỗ Long, nắm tay bóp
chặt vang lên BA~ BA~, nhưng lại không dám tiến lên.
Một người trẻ tuổi mặc âu phục phẳng phiu từ sau lưng anh em nhà họ Tân đứng
dậy, anh ta nói:
- Chuyện này từ lúc mới bắt đầu tôi đã kịch liệt phản đối, đáng tiếc không ai
nghe lời tôi, gây ra chuyện như vậy là có ý gì? Để cho người khác chê cười
sao? Anh rể nếu như xảy ra chuyện, mấy người các người không phải cũng gặp xui
xẻo sao? Thật là làm việc không có suy nghĩ mà.
BA~ BA~ là tiếng vỗ tay của Đỗ Long, hắn nhìn người trẻ tuổi kia cười nói:
- không ngờ còn có một người hiểu chuyện ở chỗ này. Vậy thì tốt rồi, chuyện
ngày hôm nay dừng lại ở đây đi. Em rể các người mặc dù có chỗ không đúng,
nhưng là đàn ông mà, thỉnh thoảng vụng trộm thì có gì quá đáng đâu chứ? Mấy
người nhà họ Tân các người trước hết hãy làm tốt việc của mình đi đã, bằng
không… Ha ha…
Tân Mỹ Linh từ sau lưng Đỗ Long đi ra, nói:
- Hắn nói đúng, anh cả, anh hai, lão tam, còn có Bảo Sơn, việc này đến đây
chấm dứt đi. Tôi cùng anh cả ở đây chờ chị dâu ra, những người khác đều về nhà
đi.
Anh em nhà họ Tân ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới sự việc lại bỗng nhiên
thay đổi đột ngột thế này. Tân Trọng Lộc và Tân Thúc Thọ không nói, vợ Tân Bá
Phúc hai tay cho dù không tàn cũng phế, ông ta không oán hận em trai thứ hai
của mình, nhưng đối với người đứng trước mặt lại hận thấu xương, ai khuyên ông
ta cũng không được, ông ta trừng mắt phẫn nộ nhìn Đỗ Long, kêu la không chịu
thôi.
- Đây là bệnh viện, ông nếu thật sự suy nghĩ cho vợ mình, thì yên lặng một
chút cho tôi.
Đỗ long bước lên hai bước, nắm cổ áo Tân Bá Phúc quát lên. Tân Bá Phúc mặt vẫn
còn đau, ông ta hoảng sợ nhìn Đỗ Long, kêu lên:
Tân Mỹ Linh và đám người Bảo Sơn cùng bước tới ngăn cản, Đỗ Long nói:
- Các người tránh ra, tôi mới không thèm đánh ông ta. Tân Bá Phúc, có hai câu
tôi muốn nói riêng với ông, nếu như ông có đủ can đảm thì được thôi, chỉ sợ
tôi trước mặt mọi người nói ra những lời này thì ông thảm rồi! Nghe nói tuần
trước ông mua thỏ lông vàng…
Tân Phá Phúc sửng sờ, ông ta chỉ nuôi chó, đối với thỏ không có hứng thú, cái
gì thỏ lông vàng ông ta lại càng chưa từng nghe nói đến. Nhưng trong lòng ông
ta chợt lóe sáng bỗng nhớ tới một việc, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, Đỗ
Long thấy thế đắc ý cười nói:
- Thế nào, còn muốn tôi nói tiếp không?
Tân Bá Phúc trong lòng hoảng sợ, việc kia nếu bị người trong nhà biết có thể
sẽ gặp phiền toái lớn, vợ ông ta so với em ba còn hung dữ hơn, vợ ông ta còn
hung dữ hơn cả mấy anh em trong nhà, ông ta liền nói nhanh:
- Được rồi, mọi người chớ có quấy rầy, để tôi nghe thử xem hắn muốn nói
chuyện gì với tôi!
Đỗ Long và Tân Bá Phúc đi ra một bên, Đỗ Long thấp giọng cười nói:
- Xem ra ông cũng không phải là quá ngu ngốc nhỹ, tuần trước ông mua chiếc
nhẫn vàng tượng trưng cho năm con thỏ (1) được in trên báo rất đẹp nha, quả
nhiên rất xứng với người đẹp ở trong ngôi biệt thự ở đường Bình Lộ kia.
- Trong 12 con giáp của Trung Quốc có con thỏ, thay cho con mèo của Việt
Nam.
Tân Bá Phúc nhìn Đỗ Long như nhìn thấy quỷ, nói:
- Làm sao cậu biết! Cậu theo dõi tôi à?