Đế Vương Lục Nho Nhỏ


Người đăng: tuanh.kst@

Lúc người bán đấu giá chúc mừng tập đoàn Quan Tuyệt đấu giá được món đồ, hai
vị cảnh sát hải quan đột nhiên đi đến dãy đầu tiên, hướng về chỗ người thanh
niên từng ra hiệu với Chu Đạt Xương nói:


  • Anh Đồng, cuối cùng chúng tôi tìm được anh rồi...

Người thanh niên đó nhảy dựng lên, muốn xô ngã cảnh sát trước mặt sau đó chạy
trốn, kết quả cảnh sát với vóc người cũng không xuất chúng đó đột nhiên hạ
thấp người dùng bả vai đánh vào người thanh niên một cái. Người thanh niên đó
nhất thời bay qua lưng người cảnh sát, bay thẳng tới 3m mới bắt đầu rơi xuống.
Sau đó men theo mặt sàn nhà trơn loáng trượt tới chân tường, bị hai viên cảnh
sát kịp thời chạy tới ghìm chặt, nhanh chóng còng lại.

Biến cố đột nhiên xảy ra làm tất cả mọi người ở hiện trường gần như đều sửng
sốt. Hai vị cảnh sát kéo người thanh niên đó lên, đeo cái túi da bò lên rồi
đẩy ra ngoài. Một cảnh sát trong đó quay đầu lại nói với mọi người:


  • Mọi người không cần hoang mang, chúng tôi là đặc cảnh chống buôn lậu. Người
    vừa rồi chúng tôi bắt là một tên buôn ma túy! Truy nã y đã lâu, không ngờ y
    lại trà trộn vào hội bán đấu giá.

Căn phòng bán đấu giá lại lần nữa bị tiếng bàn tán náo nhiệt bao phủ. Người
bán đấu giá dùng búa đấu giá gõ mấy cái xuống bàn mới làm mọi người im lặng
lại. Tống Thụy Trân vẫn quan sát động tĩnh của Chu Đạt Xương, chỉ thấy y nhũn
người trên ghế, cơ thể vẫn nhè nhẹ run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra,
một bộ dạng kinh hãi tuyệt luân. Tống Thụy Trân trong lòng thầm nghĩ:


  • Chẳng lẽ Chu Đạt Xương có quan hệ với tên bán ma túy vừa mới bị bắt đó.

Chu Đạt Xương quả thật là kẻ rửa tiền cho bọn buôn ma túy, đây là nguyên nhân
xí nghiệp dược Quan Tuyệt xảy ra vấn đề. Trong tập đoàn thiếu hụt tiền vốn lưu
động, lúc này đột nhiên có người nói với Chu Đạt Xương có thể giải quyết vấn
đề thiếu hụt tiền vốn cho y, chỉ cần y chịu nghe lời. Thế là Chu Đạt Xương ở
trong tình huống giao con trai làm con tin, tài khoản công ty có thêm 800
triệu. Dưới mệnh lệnh của đối phương, Chu Đạt Xương phải tham gia hội bán đấu
giá lần này, người liên quan giữa y và trùm buôn thuốc phiện bị bắt rồi. Hành
vi phạm tội của Chu Đạt Xương liên kết với trùm buôn ma túy rửa tiền bất cứ
lúc này cũng có thể bại lộ, y tất nhiên sợ hồn bay phách lạc.

Cuối cùng bắt đầu đấu giá thuốc phiện, 1.5 tấn thuốc phiện cũng được chia làm
ba phần bán đấu giá. 0,5 tấn thuốc phiện này Tống Thụy Trân mới thật sự nhất
định muốn có được, vừa bắt đầu đã ra giá cao 30 triệu, Chu Đạt Xương đã sợ tới
bể mật, hoàn toàn không có tâm tư tiếp tục đấu giá. Kết quả ba phần thuốc
phiện đều bị một mình Tống Thụy Trân mua được, tổng cộng tốn vẫn chưa tới 100
triệu, thấp hơn rất nhiều với dự định sau khi Tống Thụy Trân nhìn thấy Chu Đạt
Xương.


  • Cô Tống, cái giá này cô hài lòng chứ?

Đỗ Long hi hi cười hỏi.

Tống Thụy Trân trả lời:


  • Hài lòng, quả thật rất hài lòng. Nửa năm sau cũng không cần lo lắng, Băng
    Thanh, cô có biết chút gì phải không?

Đỗ Long khẽ mỉm cười, trả lời:


  • Cái này tôi cũng không biết nên nói thế nào, vắn tắt mà nói.... Lúc nãy
    dưới lầu không phải tôi nhận được điện thoại sao? Đó là một người bạn gọi đến,
    anh ấy bảo tôi giúp đỡ, thì tôi giúp. Dù sao... Chu Đạt Xương đó nếu mắc lừa
    rồi, cô Tống, cô thấy dáng vẻ đó của ông ta, như giống vợ chết vậy.

Tống Thụy Trân hừ một tiếng, nói:


  • Vợ chết ông ta cũng không quan tâm đâu, cho dù người thân của ông ta chết
    hết rồi ông ta cũng sẽ không có biểu hiện như vậy. Xem ra xí nghiệp dược Quan
    Tuyệt thật sự gặp phiền phức lớn rồi, có lẽ đây là cơ hội tốt...

Tống Thụy Trân cũng không nói đó là cơ hội tốt gì, nhưng Lâm Nhã Hân và Đỗ
Long đều rất rõ. Đấu giá thuốc phiện rất nhanh kết thuốc, sau đó là loại xe
hơi. Tống Thụy Trân đã đạt được mục đích, vốn nên rời khỏi, nhưng bà ta rất
hiếu kỳ với nguyên thạch Phỉ Thúy mà Lâm Nhã Hân và Đỗ Long muốn đem tham gia
đấu giá nên liền ở lại, tiếp tục trò chuyện với Lâm Nhã Hân. Bạn bè của bà ta
khá nhiều, tiện thể giới thiệu cho Lâm Nhã Hân mấy người bạn, sẽ có giúp đỡ
rất lớn đối với việc phát triển kinh doanh của Lâm Nhã Hân.

Cuối cùng Tống Thụy Trân còn giới thiệu:


  • Nếu cháu ở chỗ khác không cho vay hoặc số lượng không hài lòng, có thể đi
    tìm Khâu Hải Xuyên Giám đốc ngân hàng Công Thương thành phố Lỗ Tây. Người này
    lá gan khá lớn, chỉ cần cháu chịu đưa ra chút giá cao, cháu có thể vay được
    nhiều hơn gấp đôi so với chỗ khác, hơn nữa lợi tức (lãi) cũng khá phải chăng.
    Nhưng tốt nhất đừng một mình chung đụng với ông ta, sau chuyện giấy tờ thủ tục
    thỏa đáng, không được để người ta nắm cán...

Lâm Nhã Hân thầm hiểu nói:


  • Cô Tống, cô yên tâm, cháu sẽ cẩn thận. Cháu chỉ muốn vay lượng nhỏ, cũng
    không cần phiền tới vị Giám đốc ngân hàng này.

Hai người đang trò chuyện một chút, bán đấu giá các loại dụng cụ tinh vi, xe
hơi kết thúc. Đỗ Long thật ra đã nhìn toàn cảnh, những chiếc xe chạy siêu cấp,
xe việt dã sang trọng đó đều làm hắn thèm thuồng. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn
không có dư tiền chơi những thứ đồ chơi này, Đỗ Long nghĩ đến thân phận của
mình, rất nhanh ngưng lại ý nghĩ xằng bậy. Hắn là cán bộ của nhân dân, sao có
thể tự bỏ tiền ra mua những loại đồ chơi đó chứ? Nếu là nhà nước cấp phát cho
thì còn được.

Sau cùng hội đấu giá mới tới lượt nguyên thạch Phỉ Thúy. Một chiếc xe nguyên
thạch được đẩy ra, rất nhiều người đến tham gia bán đấu giá liền ùa đến, cầm
từng khối đá bày lên đất, sau đó thay phiên quan sát. Có số vẫn không ngừng
ghi chép, hiện trường rất là náo nhiệt, nhưng cũng có trật tự, mọi người đều
rất quen thuộc với lối mòn này.

Lúc mọi người xem gần hết, Đỗ Long mới đi lên xem. Hắn không có ghi chép,
nhưng lại chụp mấy tấm những khối đá, sau đó đánh ký hiệu số thứ tự lên tấm
hình.

Thời gian thưởng thức đá năm phút kết thúc, người bán đấu giá lại lên sân
khấu, bắt đầu đấu giá lô hàng này tổng cộng 28 khối nguyên thạch Phỉ Thúy.

Khối nguyên thạch mà Đỗ Long đích thân tranh được cũng ở trong đó. Lúc đó Đỗ
Long thấy nó chỉ là một màu xám trắng, bây giờ nhãn lực của Đỗ Long tiến hóa
rất lớn, xuyên qua tảng đá có thể nhìn thấy bên dưới lớp xám trắng đó đang bao
phủ một vầng màu xanh biếc to cỡ quả trứng chim bồ câu.

Trải qua một phen nhồi nhét, Đỗ Long đã có hiểu biết nhất định về Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy trong nguyên thạch đó tuy nhỏ, nhưng màu sắc của nó thuần khiết, cả
vật thể là màu lục trơn bóng xinh đẹp. Càng hiếm có là nó không có vết nứt,
chấm đen hay bất cứ tì vết gì, độ trong suốt có thể so với thủy tinh... Đây là
Phỉ Thúy Đế Vương Lục Pha Ly Chủng cực phẩm.

Hai khối Phỉ Thúy Pha Ly Chủng mà Đỗ Long đưa cho Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng
Thanh tuy lớn một chút, nhưng phẩm chất và đẳng cấp của nó thua xa viên hiện
giờ Đỗ Long chọn. Bây giờ Phỉ Thúy giá mỗi năm tăng cao, viên Phỉ Thúy Đế
Vương Lục Pha Ly Chủng này bán trên chục triệu không chút khó khăn. Khối đá
này vẫn chưa được chạm khắc, vẫn không biết có thể bán bao nhiêu.

Đỗ Long trong nháy mắt đưa ra quyết định, nhóm nguyên thạch này hắn cần. Hải
quan đáng ghét, bọn họ không thể mang ra từng khối từng khối đá đấu giá sao?
Xem ra phải tốn thêm không ít tiền uổng phí rồi. Nhưng trong hơn hai mươi tảng
đá này còn có một khối Phỉ Thúy Băng Chủng còn lớn hơn nắm tay, mấy viên Phỉ
Thúy Băng Chủng lớn nhỏ không đều, còn có một số Phỉ Thúy Để Thủy (độ trong
suốt của Phỉ Thúy) khác. Tóm lại nhóm hàng này chất lượng tốt, Đỗ Long suy
nghĩ một lát, tốn khoảng 20 triệu đấu giá về có lẽ vẫn kiếm được lời không ít.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #398