Trả Giá Điên Cuồng


Người đăng: tuanh.kst@


  • 40 triệu lần thứ nhất... 40 triệu lần thứ hai... cái búa nhỏ dùng cho bán
    đấu giá trong tay giơ lên, lúc muốn hét ra lần thứ ba, Chu Đạt Xương lại lần
    nữa giơ tay nói:


  • 43 triệu.


  • 50 triệu!


Đỗ Long dứt khoát nhanh gọn làm trả giá của Chu Đạt Xương thành lịch sử. Chu
Đạt Xương mặt như gan lợn lại nhìn chằm chằm Đỗ Long. Tống Thụy Trân cũng có
chút kỳ quái nhìn Đỗ Long, nói:


  • Cô Thẩm, cô có thù với Chu Đạt Xương à?

Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Cháu không có thù với ông ta, chỉ là nhìn ông ta có chút gai mắt. Cái này
    là tôi đang mượn tay của cô Tống cho ông ta nếm chút cực khổ. Mới giá 50
    triệu, Cô Tống sẽ không làm khó chứ?

Cái giá dự định trong lòng Tống Thụy Trân kỳ thật là 60 triệu, bà ta vốn có
chút nghi ngờ bản ý của Đỗ Long. Đỗ Long nói như vậy thật ra là giải tỏa nghi
vấn trong lòng, bà ta cười nói:


  • Thêm một chút cũng không sao cả, cũng chỉ là lợi nhuận ít một chút mà thôi.
    Đơn hàng này coi như xong, đơn tiếp hãy để tự tôi đấu giá.

Đỗ Long cười nói:


  • Được, đơn tiếp theo tôi tuyệt sẽ không vượt quá chức phận, để cô Tống giẫm
    chết tên Trư Đại Tràng này…


  • 50 triệu lần thứ nhất... 50 triệu lần thứ hai... còn có ai tiếp tục tăng
    giá không? 50 triệu lần thứ...


Người bán đấu giá lại giơ cái búa nhỏ lên, đang lúc muốn giải quyết dứt điểm,
Chu Đạt Xương mạnh mẽ đứng lên, hét:


  • 60 triệu! Tôi ra giá 60 triệu! Tống Thụy Trân, không phải cô muốn dành với
    tôi sao?

Móc giá 60 triệu vượt xa cái giá cao nhất mà Tống Thụy Trân dự đoán xí nghiệp
dược Quan Tuyệt có thể chấp nhận. Tống Thụy Trân cảm giác có chút không thoải
mái, bà ta mỉm cười, nói:


  • Ông chủ Chu, ông nói vậy thì không đúng rồi. Lô hàng này chính là chúng tôi
    ra giá trước, là ông đang dành bát cơm của chúng tôi mới đúng. Sao ông có thể
    ác nhân tố cáo trước chứ? Lô hàng này tôi ở tình thế bắt buộc, thật ngại, tôi
    ra giá bảy chục triệu!

Chu Đạt Xương thật sự là bị làm cho tức đến choáng váng đầu óc, không nên trực
tiếp khiêu khích với Tống Thụy Trân. Tống Thụy Trân vốn không muốn tranh giành
với y, nhưng người ta đã chỉ vào mặt mình rồi, bà ta đành chấp nhận khiêu
chiến. 70 triệu đã vượt qua cái giá dự định trong lòng của bà ta. Nhưng lợi
nhuận của xí nghiệp dược Quan Tuyệt xưa nay rất cao, cũng không ít hơn so với
bán thuốc phiện. Nhất là công ty có dây chuyền sản xuất tiêu thụ như tập đoàn
Trân Bảo lợi nhuận càng làm người ta líu lưỡi. Giá thành tăng thêm 10 triệu
này vẫn không đủ làm giảm 10/100 lợi nhuận, nhiều nhất kiếm chút ít mà thôi,
bà ta chơi nổi. Trong mắt bà ta, xí nghiệp dược Quan Tuyệt lại chơi không nổi,
tiêu tốn 10 triệu làm Chu Đạt Xương và xí nghiệp dược Quan Tuyệt mất mặt lớn
cũng đáng.

Chu Đạt Xương mạnh mẽ cắn răng, y quát:


  • 70 triệu đáng là gì, tôi ra giá 100 triệu.

Tống Thụy Trân trong lòng chấn động mạnh, cái này quả thật chính là một cái
giá điên cuồng. Chu Đạt Xương không tính hậu quả mà tăng giá như vậy. Không
thể vì bị cô gái họ Thẩm đó kích thích hai lần, nhất định có nguyên nhân khác.


  • Ông chủ Chu thật hào phóng, 100 triệu vượt xa mức giá giới hạn của tôi, tôi
    không dám giành với ông, ông thắng rồi.

Tống Thụy Trân vô cùng bình tĩnh tìm cho mình một bậc thang để xuống, sau đó
ngồi xuống. Chim ưng biển 200kg đó cứ như vậy bị Chu Đạt Xương hay nói xí
nghiệp dược Quan Tuyệt lấy về.

Chu Đạt Xương dương dương đắc ý quét nhìn xung quanh, ý rằng có ai dám đến
chơi với mình nữa không. Tống Thụy Trân thấp giọng nói:


  • Đồ vật Hải quan bán đấu giá còn phải dựa theo giá đấu giá để nộp thêm thuế
    quan. Chu Đạt Xương thật sự là bị mỡ lợn mê lòng rồi, lại ra giá cao như vậy,
    y quả thật điên rồi!

Đỗ Long cười nói:


  • Cô Tống, đơn hàng này cháu không đấu được cho cô, đơn hàng sau cháu lại
    thay cô đấu giá cho vui, thế nào.

Tống Thụy Trân đưa mắt nhìn Đỗ Long một lúc, bà ta nói:


  • Băng Thanh, cô còn nói không phải đến vì nhắm vào Chu Đạt Xương, được rồi.
    Chúng ta lại chơi với Chu Đạt Xương, tôi muốn xem ông ta rốt cuộc định quăng
    xuống bao nhiêu tiền!

Lô chim ưng biển thứ hai vẫn là 200kg, giá khởi điểm vẫn là 10 triệu. Lần này
đầu tiên hét giá là Chu Đạt Xương, y một hơi hô giá 50 triệu, biểu hiện cho
thấy thực lực kinh tế hùng hậu. Cái này làm Tống Thụy Trân vô cùng thông hiểu
biết công ty Quan Tuyệt cảm thấy rất nghi ngờ.

Dưới ánh mắt mọi người, Lâm Nhã Hân ưu nhã giơ tay lên, nói:


  • 70 triệu!


  • Tập đoàn Trân Bảo ra giá 70 triệu, ông chủ Chu còn muốn tăng giá không?


Người bán đấu giá thấy song phương dính chắc rồi, trong lòng mừng rỡ, đặc biệt
nói ra lai lịch của đối phương, chính là muốn kích thích bọn họ, kích phát ý
chí chiến đấu của bọn họ, hai bên càng hăng, thì tiền thưởng của y càng cao.

Chu Đạt Xương hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Nhã Hân một cái. Hai cô gái
xinh đẹp bên cạnh Tống Thụy Trân đối với y mà nói rất xa lạ, lúc nãy còn nhân
cơ hội khen ngợi một chút dung nhan xinh đẹp của các cô, nhưng bây giờ y lại
hận bọn họ thấu xương. Chu Đạt Xương không đợi người bán đấu giá hô bắt đầu, y
hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Tôi ra giá 80 triệu!

Đỗ Long lập tức giơ tay:


  • 90 triệu!

Chu Đạt Xương không chút do dự nói:


  • 100 triệu!

Đỗ Long cười hì hì nói:


  • Chúc mừng ông chủ lớn Chu Đạt Xương mua được lô hàng này. Phía sau còn có
    chim ưng biển 300kg và nửa tấn nha phiến. Ông chủ lớn Chu Đạt Xương phải cố
    lên đó, hy vọng trong tài khoản của ông có trêm 1 tỷ tiền vốn lưu động, bằng
    không chỉ sợ cuối cùng ông vẫn không qua nổi nổi tập đoàn Trân Bảo chúng tôi.

Chu Đạt Xương sắc mặt hơi thay đổi, y quả thật mang đến mấy trăm triệu tiền
mặt, định một ngụm nuốt tất cả hàng. Nhưng không ngờ Tống Thụy Trân đích thân
đến, còn ra sức tranh giành với y. Cứ tiếp tục như vậy, y chỉ sợ mãi mãi không
hoàn thành mục tiêu. Đợi trong tài khoản của y không có tiền, chẳng phải là
nói tập đoàn Trân Bảo ngồi không cũng có được hời lớn sao? Hơn nữa tin tức tập
đoàn Quan Tuyệt lâm vào khốn đốn đã truyền ra, y lại ở đây bỏ ra số tiền lớn,
như vậy cũng không hay lắm.


  • Chúc mừng ông chủ Chu đấu giá được chim ưng biển 200kg. Tiếp theo tiếp tục
    chim ưng biển 300kg, giá khởi điểm 15 triệu...

Người bán đấu giá phấn khởi đập búa xuống, nhanh chóng tiến hành lần đấu giá
thứ ba.


  • 80 triệu! Lô hàng này chúng tôi là ở thế bắt buộc, ông chủ Chu đã đấu giá
    được 400kg chim ưng biển, đơn hàng này để cho tập đoàn Trân Bảo chúng tôi, thế
    nào?

Tống Thụy Trân cảm giác được chuyện không như bình thường, lần này bà ta đích
thân xuất mã, vừa mở miệng thì hét giá cao.


  • 100 triệu!

Chu Đạt Xương mặt không biểu tình nói.


  • 120 triệu!

Tống Thụy Trân nói.


  • 150 triệu!

Chu Đạt Xương nói.

Tống Thụy Trân thầm tính toán một lát, quyết định thêm một chút đỉnh, ra cái
giá cao 180 triệu. Cái giá này mang về vẫn có lợi nhuận nhất định, nếu cao nữa
thì thật không thể.

Chu Đạt Xương thầm do dự, lúc đang muốn từ bỏ, một người thanh niên ngồi hàng
ghế trước đột nhiên quay đầu nhìn y, Chu Đạt Xương do dự lắc đầu. Người thanh
niên đó ánh mắt lạnh lùng, môi khẽ động, Chu Đạt Xương nhìn thấy hiểu ý, y cắn
răng, giơ tay nói:


  • Tôi ra giá 200 triệu!

Trong phòng bán đấu giá vang lên một tiếng ồn ào, mọi người lần lượt châu đầu
ghé tai, chim ưng biển 300kg, sau khi pha chế mang đi thành phố Ngọc Minh bán
cũng chỉ có thể gần bằng tiền vốn, xí nghiệp dược Quan Tuyệt thật sự có năng
lực thu lại giá thành sao?

Lúc Chu Đạt Xương đưa ra cái giá mới cao nhất 200 triệu, Tống Thụy Trân thầm
thở dài. 180 triệu đối với bà ta mà nói đã là một cái giá cao làm bà ta thoát
tim, Chu Đạt Cương tùy tiện thêm 1- 2 triệu có lẽ có thể làm bà ta lui bước,
không ngờ Chu Đạt Xương lại thêm 20 triệu! Cái giá này thật sự là quá mức rồi.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #397