Cạnh Tranh Ma Túy


Người đăng: tuanh.kst@

Đúng chín giờ, người Hải quan tới, người tham gia bán đấu giá lần lượt tiến
vào cao ốc Tổng cục Hải quan từ chiếc cửa nhỏ ở phía sau. Tống Thụy Trân cũng
dẫn theo hai người bên mình, bà đưa ra một tấm thư mời màu xanh, một hàng năm
người đi vào cao ốc Tổng cục Hải quan.

Đỗ Long không nhìn thấy bọn người Hạ Hồng Quân trong đám người chờ đợi, có lẽ
bọn họ đã thông qua cách khác để đi vào Tổng Cục Hải Quan rồi. Mọi người theo
thứ tự đi vào thang máy thẳng lên phòng bán đấu giá tầng năm, chỉ có một cái
thang máy, rất nhiều người đều phải chờ đợi, nhưng mọi người đều là những
người có thân phận, không cần vì đoạt thang máy mà phát sinh tranh chấp. Thật
ra đây là cơ hội để chào hỏi nhau, xem ra các đơn vị cạnh tranh liên quan của
Hải Quan này đều là những người quen biết.

Sau khi lên tới tầng năm mọi người đều tự mình tìm được chỗ ngồi tại phòng bán
đấu giá và ngồi xuống, bởi vì sản phẩm bán đấu giá đầu tiên chính là điện
thoại di động và sản phẩm điện tử, cho nên Tống Thụy Trân và bọn người Đỗ Long
ngồi ở vị trí trung tâm. Lúc ngồi xuống Đỗ Long vẫn chưa thấy bọn người Hạ
Hồng Quân, đợi tới lúc hắn dùng di động mở tài khoản thị trường chứng khoán
lấy số tiền bên trong chuyển tới tài khoản ngân hàng, sau lưng chợt vang lên
tiếng của Hạ Hồng Quân.

Đỗ Long làm bộ như tùy ý quay đầu lại nhìn một cái, Hạ Hồng Quân cười híp mắt
nhìn “Cô”. Thẩm Băng Thanh không hề có chút chuẩn bị nào liền sửng sốt, sau
khi Đỗ Long quay đầu lại, gã mới chợt tỉnh ngộ, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ
bừng lên.


  • Đừng trách tôi, là tên tiểu tử kia cho tôi bức ảnh, nhờ tôi làm chứng minh
    thư và hộ chiếu mới cho cậu.

Hồng Hạ Quân vội vàng giải thích nói.

Thẩm Băng Thanh liền nghiêm mặt, không nói tiếng nào, một lát sau điện thoại
di động của cậu ta rung lên, cậu ta vừa cúi đầu xuống nhìn, thấy trong điện
thoại xuất hiện hình chân dung của Đỗ Long, hắn gửi tới một tin nhắn:


  • Tiền đã vào tài khoản, đợi tới lúc bắt đầu bán đấu giá, nghe chỉ thị của
    tôi tham gia cạnh tranh.

Thẩm Băng Thanh yên lặng đăng nhập tài khoản ngân hàng rồi nhìn thoáng qua,
sau đó trả lời:


  • Đã nhận được, biết rồi.

Hạ Hồng Quân thấy Thẩm Băng Thanh không hề nổi đóa tại trận, không khỏi thở
phào nhẹ nhõm. Người phụ trách hội đấu giá Hải Quan nói vớ vẩn vài câu, thông
báo quy trình hội đấu giá, sau đó tuyên bố cuộc bán đấu giá bắt đầu. Chuyên
gia bán đấu giá cuối cùng cũng lên sân khấu, nhóm đầu tiên là năm chiếc điện
thoại di động APPLE bị tịch thu.

Đấu giá bắt đầu sôi nổi, những người không tham dự đấu giá thì ở phía sau nói
chuyện phiếm. Tống Thụy Trân đúng là một người dẻo miệng, hết sức quan tâm tới
Lâm Nhã Hân. Trong tay của Lâm Nhã Hân có một công ty hóa học phẩm, về cơ bản
thì sản phẩm đều là cung cấp trực tiếp cho tập đoàn Trân Bảo, lợi nhuận rất
khả quan, đây cũng là bởi vì được Tống Thụy Trân chiếu cố.

Tuy nhiên Tống Thụy Trân chiếu cố Lâm Nhã Hân là có nguyên nhân, nhưng việc
này cũng không ảnh hưởng tới thiện cảm của Lâm Nhã Hân đối với Tống Thụy Trân.
Tống Thụy Trân dạy cho Lâm Nhã Hân rất nhiều thứ, Lâm Nhã Hân có được như ngày
hôm nay, có thể nói có quan hệ rất lớn tới sự trợ giúp của Tống Thụy Trân.

Con người của Tống Thụy Trân rất rộng rãi, Đỗ Long cũng cảm thấy duy trì quan
hệ với bà ta cũng rất có lợi. Trong lúc bán đấu giá các sản phẩm điện tử Đỗ
Long khẽ nói bên tai Lâm Nhã Hân mấy câu, Lâm Nhã Hân hội ý với Tống Thụy Trân
nói:


  • Dì Tống, phía trước bên trái có một người béo hay quay đầu lại nhìn dì, dì
    nhận ra gã không?

Tống Thụy Trân cười nói:


  • Tên mập mạp chết bầm kia chính là Chủ tịch Chu Đạt Xương của tập đoàn dược
    phẩm Quan Tuyệt, một con quỷ háo sắc, gã đang ngó chừng các người đấy, không
    cần để ý gã. Thực lực của tập đoàn dược Quan Tuyệt gần với chúng ta, không
    nghĩ là khôm nay lại gặp phải gã, xem ra hôm nay sẽ có màn cạnh tranh kịch
    liệt đây, không biết có thể lấy được bao nhiêu hàng về.


  • Trư Đại Tràng?


Tên của vị Chủ tịch này thật là buồn cười...

Đỗ Long nói xong liền nở nụ cười khanh khách, tiếng của hắn hơi lớn một chút,
rất nhiều người bên cạnh đều nghe thấy. Chu Đạt Xương vẫn luôn chú ý bọn họ,
tự nhiên cũng nghe được, mặt của gã tức giận tới mức nhìn giống như gan heo,
tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Đỗ Long, mắt cá trợn tròn bong bóng cũng
thật dọa người.


  • Nguy rồi, Chu Đạt Xương bụng dạ hẹp hòi, hận nhất là người khác gọi gã như
    vậy, tôi nói lỡ một câu, để Băng Thanh bị phiền toái lớn, ôi, đều tại mình.

Tống Thụy Trân dậm dậm chân, hối hận nói.

Đỗ Long không hề gì nói:


  • Cháu cũng không đi làm ở công ty bọn họ, cháu không thèm sợ gã đâu, dì
    Tống, cháu không có gây ra phiền toái cho dì chứ? Tên kia giống như bị bắt
    buộc đối với cuộc đấu giá lần này ấy.

Tống Thụy Trân nói:


  • Tôi không sợ gã, Chu Đạt Xương gã này có chút không trừ thủ đoạn, các người
    sau này phải cẩn thận gã báo thù. Gần đây ngành dược Quan Tuyệt có chút phiền
    toái, bọn họ có lẽ không có nhiều tiền như vậy để chạy tới mua ma túy mới
    đúng, việc này có chút kỳ hoặc........

Tống Thụy Trâm trầm tư, người đấu giá tuy rằng không ít, nhưng giá cả của sản
phẩm điện tử mọi người đều biết, cho nên người đấu giá đều rất lý trí, một khi
giá cả vượt qua hoặc đạt tới giá tâm lý thì không có người tăng giá nữa. Cuộc
cạnh tranh sản phẩm điện tử nhanh chóng kết thúc, sau đó bắt đầu tinh thần
cạnh tranh một loạt nguyên vật liệu.

Lần này tổng số và loại hình ma túy mang ra đấu giá đều rất nhiều, trong đó ma
túy 1.5 tấn, chim ưng biển 700kg, thuốc lắc hai trăm nghìn viên, vẫn còn có
một số loại ma túy kiểu mới.....

Thuốc phiện đại đa số là nguyên vật liệu ma túy, cũng rất nhiều nguyên vật
liệu của dược liệu, cuộc bán đấu giá thuốc phiện được đặt ở cuối cùng, Hải
Quan bán đấu giá đầu tiên chính là nhóm thuốc lắc.

Giá khởi điểm của thuốc lắc rất thấp, nhưng người đấu giá vẫn còn rất ít. Chu
Đạt Xương và Tống Thụy Trân đều chưa tham dự, chỉ có mấy công ty nhỏ biết là
thuốc phiện và chim ưng biển không thể cạnh tranh được với hai gã khổng lồ,
cho nên đấu giá vài cái có ít còn hơn không, chỗ thuốc lắc này cuối cùng giá
hai trăm nghìn thống nhất bán. Sau khi biến thành dược phẩm vẫn có thể lãi một
trăm phần trăm trở lên, không thua kém gì bán ma túy.

Chim ưng biển bị chia làm ba phần để bán đấu giá, tổ thứ nhất hai trăm kg chim
ưng biển. Ở đầu đường thành phố Ngọc Minh, thứ này bán được ba bốn trăm đồng
một gam, còn bị pha loãng rồi. Hai trăm kg tinh khiết giá trị vượt qua 200
triệu, đương nhiên, ở đây chúng không thể bị đẩy giá lên cao đến vậy.


  • Gía khởi điểm mười triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá, mời ra giá!

Chuyên gia bán đấu giá cao giọng nói.


  • Hai mươi triệu!

Lâm Nhã Hân giơ tay lên, trong nháy mắt giá cả bị đầu cơ lên gấp đôi, ánh mắt
mọi người đều nhìn hướng qua bên Lâm Nhã Hân. Tống Thụy Trân cũng kinh ngạc mà
nhìn Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân nhận được vẻ mặt của Đỗ Long tùy cơ hành động,
cô mỉm cười với Tống Thụy Trân nói:


  • Dì Tống, cháu giúp dì dọa lùi bọn kẹo da trâu kia, miễn cho giá cả càng đầu
    cơ càng cao, tới lúc đó cho dù là đụng tới cũng không có lời.

Tống Thụy Trân nghi hoặc gật gật đầu, hội đấu giá quả nhiên tẻ ngắt. Lâm Nhã
Hân ngồi cùng Tống Thụy Trân, tất cả mọi người đều cho rằng đây là ý của Tống
Thụy Trân, xem ra tập đoàn Trân Bảo nhất định phải có chỗ hàng này, rất nhiều
nhà sản xuất có thực lực kém hơn đã bắt đầu muốn rút lui, có người không đủ
quyền hạn, liền gọi điện thoại về xin chỉ thị.


  • Hai mươi lăm triệu!

Chu Đạt Xương ra giá khi chuyên gia bán đấu giá hỏi lại lần thứ nhất. Lâm Nhã
Hân không chút do dự giơ tay nói:


  • Ba mươi triệu!

Hô xong Lâm Nhã Hân mới hạ thấp giọng hỏi Tống Thụy Trân:


  • Dì Tống, cao nhất dì có thể đồng ý là giá ở vị trí nào?

Tống Thụy Trân bị hành động của Lâm Nhã Hân làm cho hồ đồ rồi, bà ta nói:


  • Chất lượng của chỗ hàng này không tệ, giá cả nội trong năm mươi triệu có
    thể mua thì vẫn là có lợi nhuận đấy, tuy nhiên........

Đỗ Long cười nói:


  • Dì Tống, vậy dì phỏng chừng Trư Đại Tràng có khả năng ra đến bao nhiêu?

Chu Đạt Xương đang nỗ lực tính toán trong lòng, đột nhiên lại nghe thấy biệt
hiệu Trư Đại Tràng, lão phẫn nộ như điên, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn chằm
chằm vào Đỗ Long. Đỗ Long cố ý bĩu môi với gã, Chu Đạt Xương phẫn nộ giơ tay
nói:


  • Tôi ra ba mươi lăm triệu!

Tống Thụy Trân có chút hiểu được kế hoạch của bọn người Đỗ Long, bà nói:


  • Chi phí sản xuất của Ngành dược Quan Tuyệt cao hơn so với chúng ta hai mươi
    phần trăm, nếu bọn họ muốn đảm bảo đủ lợi nhuận, giá cả mua vào có lẽ không
    thể vượt qua bốn mươi triệu đâu.

Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Vậy tôi ra bốn mươi triệu! Khiến Heo Đại Tràng lần này tay không mà về!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #396