390:lợi Nhuận Gấp Bội


Người đăng: tuanh.kst@

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Là cậu cược hay là chúng tôi cược đây? Để tôi xem đã rồi nói.


  • Cậu không nhìn kỹ đi à?


Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:


  • Không cần xem nữa, đều là do tôi và anh mua mà, nhìn nữa cũng chẳng có kết
    quả gì. Tôi tin vào con mắt của anh, tôi đoán ít nhất cũng có tới chín phần sẽ
    tăng.


  • Cậu có lòng tin với cậu ta thế cơ à?


Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Đánh cược thạch không phải là phá án, những viên đá này còn chưa biết có
    đúng là đá thô không, nhưng nếu đã là Đỗ Long cậu chọn xem ra cũng rất giống
    đá thô thật. Vậy tôi đoán năm phần thành công.

Đỗ Long cười nói:


  • Xem ra chị không có lòng tin nhiều ở tôi … Vậy tôi sẽ mài những viên đá
    này, xem rốt cuộc ai đoán chuẩn hơn.

Đỗ Long mang máy đánh bóng và máy cắt ra, Thẩm Băng Thanh nói:


  • Anh định mài đá trong phòng à? Vậy đêm nay chúng ta không có chỗ ngủ rồi.

Đỗ Long nói:


  • Chẳng còn cách nào, tôi không muốn để người thứ tư biết chuyện tôi cược
    thạch, đồ bẩn có thể rửa lại mà.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Tôi đi lấy nước cho anh.

Trong chốc lát nước đã tới, Đỗ Long cũng bắt đầu mài đá. Viên đầu tiên hắn mài
chính là viên đá có màu xanh lục, hắn mài cắt một cách thuần thục, một viên
phỉ thúy trong suốt có thể nắm trong tay đã hiện ra trước mắt ba người.

Đỗ Long hài lòng đưa viên phỉ thúy này cho Lâm Nhã Hân nói:


  • Mua tám trăm tệ, chị đoán xem có thể bán được bao nhiêu?

Từ xưa mỹ nữ đã rất yêu thích châu báu, Lâm Nhã Hân cũng không ngoại lệ, cô ta
đều hiểu biết về những loại đá này, huống hồ là giá cả ngọc Phỉ thúy? Cầm viên
phỉ thúy lên soi trước ánh sáng một hồi, Lâm Nhã Hân nói:


  • Viên phỉ thúy này là loại xanh ngọc bích, màu sắc không thật sự đẹp, hơn
    nữa còn chút sợi mảnh mắt thường có thể nhìn thấy được. Mặc dù kích thước lớn
    nhưng giá sẽ không cao, nếu không tạo hình thêm thì nhiều nhất chỉ bán được
    một trăm nghìn tệ thôi.

Đỗ Long cười nói:


  • Năm trăm biến thành một trăm nghìn đã gấp hai trăm lần rồi, cược thạch lợi
    nhuận còn cao hơn cả buôn thuốc phiện rồi. Thảo nào mà nhiều người điên cuồng
    vì nó như vậy.

Lâm Nhã Hân nói:


  • Vậy phải cược to mới phải, nếu thất bại thì sẽ khuynh gia bại sản.

Đỗ Long mỉm cười cầm một viên phỉ thúy thô khác, nói:


  • Vậy phải xem vận may và con mắt của mỗi người rồi, tôi là người xưa nay nếu
    không cầm chắc phần thắng thì không chơi. Chị Hân, chị không có lòng tin ở tôi
    như thế tôi thấy rất buồn.

Lâm Nhã Hân nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, tim bỗng đập mạnh, xem ra
đêm nay lại có người bị trừng phạt rồi. Lâm Nhã Hân có cảm giác hoa viên bí
mật của mình bắt đầu ẩm ướt rồi.

Đỗ Long đem mài cả mười lăm viên phỉ thúy. Nhìn thấy mười bốn viên xếp ngay
ngắn trên giường hắn đắc ý hài lòng, nhưng Thẩm Băng Thanh và Lâm Nhã Hân lại
cực kỳ kinh sợ. Chất lượng những viên đá này kém nhất cũng là loại trên tiêu
chuẩn Thủy Chủng, tổng cộng có bảy viên Thủy Chủng, năm viên Băng Chủng và hai
viên loại pha lê. Tuy đều không phải là ngọc thượng phẩm nhưng vẫn khiến ba
người hoa cả mắt, đặc biệt là Lâm Nhã Hân, cô cầm hai viên phỉ thúy loại pha
lê không chịu bỏ xuống.


  • Hai người đều không đoán trúng, cho nên những viên ngọc này đều là của tôi.
    Ha ha..

Đỗ Long nói xong liền đi giật hai viên trong tay Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân cầm
nó chạy quanh trong phòng. Kết quả là chưa được bao lâu đã bị Đỗ Long bắt lại,
đoạt lấy hai viên phỉ thúy pha lê.

Lâm Nhã Hân rất thích hai viên phỉ thúy pha lê đó, cô năn nỉ:


  • Long, cậu thật nhỏ mọn, thứ đồ mua có năm trăm tệ mà cũng không muốn tặng
    người ta…

Đỗ Long cười nói:


  • Đá thô lúc chưa mài chỉ đáng giá năm trăm tệ, sau khi mài xong tăng gấp cả
    nghìn lần. Hai viên phỉ thúy loại pha lê xanh thế này, nhẵn bóng thế này bán
    năm triệu tệ chắc không thành vấn đề?


  • Một viên khoảng năm triệu thì ổn rồi.


Lâm Nhã Hân bặm môi, nhìn Đỗ Long chờ đợi, nói:


  • Nếu như thợ thủ công chuyên nghiệp tỉ mỉ tạo hình thêm chút nữa thì trang
    sức thành phẩm càng có giá bán ra không thể tính được.

Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh đứng bên cũng đang nhìn chằm chằm vào viên phỉ
thúy pha lê trong tay hắn, hắn cười nói:


  • Chị Hân, nếu chị đã thích như thế thì viên to hơn chút này tặng cho chị
    đấy. Băng Thanh, cậu khá tin tưởng tôi, viên này là phần thưởng dành cho cậu.

Lâm Nhã Hân mừng rỡ cầm chặt ngay viên phỉ thúy đó như sợ Đỗ Long sẽ đổi ý.
Ánh mắt Thẩm Băng Thanh thoáng một niềm vui bất ngờ, nhưng cậu ta vẫn nói:


  • Thứ này quý giá quá, tôi không thể lấy, anh nên giữ lại tặng cho người đẹp
    khác thì hơn.

Đỗ Long cười nói:


  • Câu này của cậu không phải là đang hại tôi sao? Trước mặt chị Hân cậu dám
    nói để tôi mang tặng người đẹp khác, chị Hân sẽ không vui đấy, cầm lấy đi.
    Viên đá này chúng ta cùng lấy từ trên đỉnh núi Lôi Minh về mà, viên này vốn
    thuộc về cậu, cầm lấy đi, hay là tôi giữ hộ cậu, tìm người làm thành trang sức
    rồi đưa cậu sau?

Thẩm Băng Thanh mừng rỡ cầm lấy, nói với vẻ khó tin:


  • Hai viên phỉ thúy này đúng là chúng ta lấy từ trên đỉnh núi Lôi Minh về
    sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Hai người tận mắt thấy tôi mài đá, cậu cho rằng đi vất vả như thế tùy tiện
    nhặt hai khối đá từ trên núi về làm gì? Chuyện này hai người nhất định phải
    giữ kín, nếu tiết lộ ra thì bảo vật trên ngọn núi đó sẽ không còn là của chúng
    ta đâu.

Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh liếc nhau một cái rồi gật lấy gật để, Đỗ Long
nói:


  • Tôi định tham gia buổi chào bán công khai phỉ thúy ở Myanmar vào cuối
    tháng, cố gắng mang ít phỉ thúy tốt về. Trừ hai viên mà hai người đang giữ ra
    những viên khác chị Hân hãy cầm đến thành phố Thụy Bảo, tìm tới công ty đá quý
    Thái Hưng. Chị bán cho họ những viên đá này với giá thấp hơn giá trên thị
    trường, tạo mối quan hệ với họ, tốt nhất là có thể trở thành nhà cung cấp hàng
    duy nhất của công ty họ.

Lâm Nhã Hân nói:


  • Có phải chủ công ty là một mỹ nữ, cậu định nuốt cả người đẹp lẫn công ty
    sao?

Đỗ Long không giấu giếm nói:


  • Đó là công ty của nhà Quân San, người trong gia tộc bọn họ làm việc không
    biết lý lẽ, phải nghĩ cách khống chế lại, tiền kiếm ít một chút cũng không
    thành vấn đề.

Lâm Nhã Hân có chút ghen tức nói:


  • Tôi đoán quả nhiên không sai, yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà.


  • Giá thành cho những viên đá này còn chưa đến mười nghìn tệ à?


Đỗ Long nói:


  • Bán ra không chỉ được hơn hàng chục triệu, kinh doanh kiểu này lãi quá lớn,
    buổi chào bán công khai cuối tháng thật khiến người ta mong đợi… Chị Hân, chị
    về chuẩn bị đi, chị sẽ dùng thân phận thật, còn tôi và Thẩm Băng Thanh sẽ dùng
    chứng minh giả, sẽ hóa trang thành cấp dưới của chị.

Lâm Nhã Hân nói:


  • Làm chứng minh giả tôi không rành lắm, những cái khác tôi có thể chuẩn bị
    trước.

Đỗ Long nói:


  • Chứng minh giả không cần chị phải làm giúp, chị hãy điều tra xem tham gia
    buổi chào bán công khai ở Myanmar cần những điều kiện gì, cần làm những thủ
    tục gì thì làm. Còn nữa, trước mắt chỗ chị có thể rút được bao nhiêu tiền?

Lâm Nhã Hân suy tư nói:


  • Nửa tháng là đủ rồi, như thế này tôi có thể lấy ra khoảng ba, bốn mươi
    triệu, tiền này có cả khoản vay thế chấp, nếu như cược thạch thua tôi không
    thể trả nổi, đến lúc đó sẽ phá sản. Đỗ Long, cậu phải nghĩ cho kỹ, chúng ta
    thật sự phải mạo hiểm như vậy sao?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #390