Người đăng: tuanh.kst@
Chuyện Vẫn Chưa Kết Thúc
Lâm Nhã Hân do dự một lúc rồi dịu dàng nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay nói:
Sắp mười hai giờ rồi, tôi phải về đồn làm việc, chị Lâm chị nghỉ ngơi đi,
tôi phải đi đây.
Cậu là cảnh sát?
Lâm Nhã Hân kinh ngạc kêu lên:
Đỗ Long biết rằng Lâm Nhã Hân muốn nói đến lúc mình đánh người nhìn không
giống cảnh sát lắm, hắn cười hì hì nói:
Mặt Lâm Nhã Hân không biết làm sao lại đỏ ửng lên, cô che miệng cười hỏi:
Đỗ Long gật gật đầu, Lâm Nhã Hân cầm lấy tấm card trên cái bàn nhỏ bên cạnh
gọi điện thoại gọi taxi, sau khi gọi điện thoại xong cô nhìn Đỗ Long nói:
Đỗ Long trong lòng nghĩ thầm Chủ tịch thành phố Mã bảo tôi đến đây để bảo vệ
cô, tôi còn không biết cô lại có một đứa con lớn như vậy, hắn cười nói:
Lâm Nhã Hân ngẫm nghĩ một lúc nói:
Đỗ Long ghi lại số điện thoại cho Lâm Nhã Hân, một phần là đưa cho Đông Đông,
taxi đến nơi, Lâm Nhã Hân tiễn Đỗ Long ra ngoài. Lúc Đỗ Long lên xe, Lâm Nhã
Hân lại nhẹ nhàng nói:
Đỗ Long giơ tay phải bắt tay Lâm Nhã Hân cười nói:
Lâm Nhã Hân giơ tay nhẹ nhàng nắm tay Đỗ Long, tay của cô mềm mại, khiến người
khác chỉ muốn dùng sức nắn vài cái. Đỗ Long gắng kiềm chế dục vọng trong lòng,
sau khi xe chạy còn quay lại cửa sau vẫy tay Lâm Nhã Hân, taxi sắp khuất xa
Lâm Nhã Hân mới bỏ tay xuống, quay lại đi vào trong.
Đỗ Long ngồi ở ghế sau taxi, tay phải đưa lên mũi hít hà, trên tay thoảng
thoảng một mùi hương thơm nhè nhẹ. Hình ảnh xinh đẹp của Lâm Nhã Hân cứ dần
xuất hiện trong tâm trí Đỗ Long không thể nào ngăn nổi, cô ta đúng là một báu
vật làm mê đắm lòng người!
Tài xế taxi cười ha hả hỏi:
Đỗ Long hừ một tiếng nói:
Bác tài ngượng ngùng buồn bực lại xe, Đỗ Long lấy điện thoại ra gọi cho Mã
Quang Minh. Đầu bên kia bắt máy, Đỗ Long liền nói:
Mã Quang Minh giọng trầm xuống:
Đỗ Long muốn dựa vào cây đại thụ là Chủ tịch thành phố Mã để hóng mát, làm sao
có thể chuyện này diễn biến xấu đi được? Hắn cau mày nói:
Mã Quang Minh im lặng một lúc nói:
Đỗ Long cười nói:
Mã Quang Minh cũng không biết làm thế nào, bị bã xã của lão khiến cho sứt đầu
mẻ trán, thấy Đỗ Long nhiệt tình như vậy, lão suy nghĩ một chút rồi vẫn đưa số
điện thoại cho Đỗ Long.
Đỗ Long sau khi đã nhớ số điện thoại, vội bảo taxi chuyển hướng đi về phía
bệnh biện Bắc Ái. Lúc xuống xe, hắn không khỏi chua xót, tối nay đi taxi đã
mất mấy tờ tiền đỏ, xem ra mua chiếc xe máy để đi cũng cần thiết lắm rồi.
Hoàng Kiệt Hào không có cách nào giúp hắn điều động sang đội hình sự, ít nhất
biển số xe cũng nên giúp hắn làm một chút.
Đỗ Long mua một chiếc thẻ điện thoại IC bên cạnh viện Bắc Ái, tìm một trạm
điện thoại IC để gọi điện cho Tân Mỹ Linh, hắn thấp giọng nói:
Lời của Đỗ Long nói rất có hiệu quả, Tân Mỹ Linh lập tức bị hấp dẫn, Tân Mỹ
Linh đi sang một bên yên tĩnh hơn, hỏi lại:
Đỗ Long cười ha hả:
Những lời Đỗ Long nói như một cây kim xuyên thẳng vào não Tân Mỹ Linh, thức
tỉnh tâm trí u mê của Tân Mỹ Linh khi bị cơn nóng giận tức thời làm lu mờ, bà
ta bắt đầu nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Mã Quang Minh cũng từng nói với bà
ta, nhưng bất kể những lời Mã Quang Minh nói đều trở thành những lời nói dối
đối với bà ta, không có cách nào để thức tỉnh bà ấy. Nhưng với thân phận là
một người ngoài cuộc thậm chí là kẻ thù nói ra những lời ấy, đã khiến cho Tân
Mĩ Linh bừng tỉnh.
Ai nói bà ta không thích vị trí phu nhân Chủ tịch thành phố, bà ta làm sao có
thể quên được vinh quang, hào nhoáng mà tước hiệu này đã mang đến cho bà ta.
Cứ nghĩ đến việc một ngày nào đó có thể để mất đi vị trí này, thật sự trong
lòng bà ta không lỡ, mà thực ra lo sợ một chút, cho nên bà ta vô cùng lo lắng
Mã Quang Minh trăng hoa ở bên ngoài, bà ta sợ mình sẽ bị thất sủng, sau đó bị
chồng ruồng rẫy!