Người đăng: tuanh.kst@
Lý Tùng Lâm nói.
Đỗ Long nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Lý Tùng Lâm đã nói ra rồi, Đỗ Long đành phải nhận lệnh, nhưng hắn không sốt
sắng mà chậm rãi làm theo trình tự bắt ông Lý lại. Tiếp đó mời Bí thư chi bộ,
Trưởng thôn và thành viên ban quản lý thôn tới nói với bọn họ về quá trình
điều tra phá án vụ án Bạch Hoành Lợi.
Cha Bạch Hoành Lợi cũng tới nghe, nghe nói con mình gieo gió gặt bão tự nhiên
nước mắt ông cứ thế rơi xuống, ông không có ý kiến gì với kết luận của Đỗ
Long. Ông biết, từ sau khi người vợ mà Bạch Hoành Lợi vô cùng yêu thương qua
đời con trai ông luôn buồn bực không vui, tình cảnh trong nhà ngày càng quẫn
bách. Bạch Hoành Lợi muốn chết, cha chết đi muốn để lại cho con cái chút tiền
cũng không có gì lạ, nên Bạch Hoành Lợi đã dùng cái chết của mình lừa lấy bảo
hiểm.
Cuối cùng ông Lý tay mang còng đi đến trước mặt ông Bạch, hổ thẹn nói với ông:
Ông Bạch lau nước mắt nói:
Ông Bạch hối hận về những gì đã xảy ra, nhưng bát nước hắt đi đâu thể thu lại,
tội danh chưa cấu thành, Đỗ Long không thể bắt ông ta. Trước ánh mắt của mọi
người trong thôn, đám người Đỗ Long đưa ông Lý đi, Lã Á Vĩ nhân tiện đi nhờ xe
về xã Mãnh Tú.
Mọi người đến cổng đồn cảnh sát xã Mãnh Tú phát hiện ra có rất nhiều người
đang ngồi dựa vào tường ngoài cửa, những người này tinh thần rã rời, mãi tới
lúc nhìn thấy xe cảnh sát quay về bọn họ mới phấn chấn trở lại, đều hét lên Đỗ
Long đã về. Sau đó từ trong đồn một đám người cũng chạy ra, dẫn đầu chính là
tên Ngụy Sỹ Kiệt, Ngụy Khắc Hùng cũng ở đó.
Ngụy Khắc Hùng vỗ vào cửa xe cảnh sát lớn tiếng chất vấn Đỗ Long, mãi khi nhìn
rõ trong xe không có Đỗ Long anh ta mới đi tới chiếc Hummer bên cạnh, hỏi lại
một lần nữa:
Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Nhã Hân hướng về phía Ngụy Khắc Hùng cười, rồi nói:
Đối mặt với một Lâm Nhã Hân miệng cười như hoa, Ngụy Khắc Hùng trong một
thoáng hồn xiêu phách lạc không biết đông tây nam bắc ở đâu. Anh ta nhìn thẳng
Lâm Nhã Hân, đáp một cách ngốc nghếch:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Một khi mỹ nữ ra mặt thì có thể đạt hiệu quả cao. Lâm Nhã Hân đã hoàn toàn
ngăn được Ngụy Khắc Hùng, ngay đến Ngụy Sỹ Kiệt cũng sững sờ, những người dân
khác trong thôn Nha Tử cũng ngây người, tình thế đám người xông lên nói lý khi
nãy lập tức bị xóa tan.
Lúc này Đỗ Long mới ra mặt, hắn hạ cửa xe xuống nói:
Người dân thôn Nha Tử đã chờ ở đây cả ngày rồi, khí thế của bọn họ đã suy yếu,
lại thêm lúc Đỗ Long mới tới từng liên tiếp áp chế nhuệ khí của bọn họ. Bị Đỗ
Long lớn tiếng, nhiều người theo bản năng đã nhường đường, xe cảnh sát và
chiếc Hummer nhân cơ hội này đi ra khỏi đám người, đỗ ở sân sau của đồn cảnh
sát.
Đỗ Long vào tới phòng làm việc liền bảo Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ đứng canh
cửa, chỉ cho Ngụy Khắc Hùng và Ngụy Sỹ Kiệt vào. Hắn lấy sổ ghi chép ra,
nghiêm nghị hỏi:
Ngụy Khắc Hùng nén giận nói:
Đỗ Long không châm chọc cậu ta, tiếp tục nghiêm trang hỏi:
Em gái cậu tên gì? Mất tích ở đâu? Điền vào tài liệu này một chút, có mang
ảnh chụp gần đây của người mất tích không?
Nó tên Ngụy Hiểu Tuyền, cùng bạn tới thành phố Thụy Bảo dạo phố mua đồ,
trong chớp mắt đã không thấy đâu rồi. Đây là ảnh nó mới chụp không lâu…
Ngụy Khắc Hùng chuyển tấm hình cho Đỗ Long.
Đỗ Long cầm tấm ảnh, nhìn qua rồi trả lại và nói:
Ngụy Khắc Hùng trán nổi gân xanh, nhảy dựng lên nói:
Đỗ Long nói:
Ngụy Khắc Hùng nói:
Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
Ngụy Sỹ Kiệt giữ Ngụy Khắc Hùng đang sắp xông lên lại, rồi nói: