Chân Tướng!


Người đăng: tuanh.kst@

Lã Á Vĩ không hề ngang bướng như hôm qua, anh ta nói:


  • Bạch Hoành Lợi chết quả thật rất kỳ quặc, chẳng lẽ là ngoài ý muốn sao?
    Hoặc là…y tự sát? Điều này không có khả năng lắm? Trên y còn có ba mẹ già,
    dưới có con trẻ, làm sao có thể buông xuôi tất cả chứ? Huống hồ y đi đâu tự
    sát không được, mà tại sao cần phải nửa đêm khuya khoắt chạy tới nhà Lý Danh
    Doanh tự sát? Còn nữa, con dao kia tại sao lại xuất hiện ở sườn dốc chứ? Lý
    Danh Doanh hay ông Lý sẽ không rảnh rỗi mà vứt con dao ra bên ngoài chứ?


  • Vụ án này vẫn có điểm giống tự sát.


Thẩm Băng Thanh phân tích nói:


  • Kẻ thù duy nhất của Bạch Hoành Lợi là Lý Danh Doanh, hiện tại Lý Danh Doanh
    là người giàu nhất thôn Lĩnh Thượng, mà gia đình Bạch Hoành Lợi có thể nói là
    nghèo nhất trong thôn. Nếu Bạch Hoành Lợi thật sự không muốn sống nữa, y có lẽ
    sẽ suy nghĩ tới việc tự sát ở nhà Lý Danh Doanh, như vậy có thể báo được mối
    thù năm đó, khiến Lý Danh Doanh phải ngồi tù và bồi thường một khoản tiền nuôi
    sống ba và con trai gã… Con dao này… Tôi cũng không biết sau khi cắt đứt yết
    hầu, người ta còn có thể ném nó đi xa như vậy không….

Đỗ Long nói:


  • Phân tích của các cậu đều rất có lý, lời của Tiểu Vĩ nói càng có lý hơn.
    Nếu như Bạch Hoành Lợi tự sát, vậy rất nhiều điểm nghi ngờ liền có sự giải
    thích hoàn mỹ rồi Hơn nữa, những điểm đáng ngờ mới xuất hiện cũng có được sự
    giải thích tốt rồi. Xem ra muốn điều tra ra chân tướng thì phải tiếp tục hỏi
    một số thứ từ chính miệng ông Lý và con trai ông ta mới được.

Đỗ Long trước tiên đi tìm ông Lý, hiện giờ tin tức đã truyền ra ngoài, mọi
người đều biết Bạch Hoành Lợi đã chết, hơn nữa lại chết ở nhà ông Lý. Khi bọn
người Đỗ Long đến trước cửa lớn nhà ông Lý, ông Bạch đang dẫn theo hai đứa
cháu trai đứng trước cửa, mắng chửi người nhà họ Lý đều là súc sinh mặt người
dạ thú.

Đỗ Long tiến lên phía trước, an ủi nói:


  • Ông Bạch, người chết không thể sống lại được, ông có chửi cũng không cứu
    sống con trai ông được, chúng tôi cần tìm ông Lý hỏi chút chuyện, ông đưa hai
    đưa nhỏ về nhà trước đi.

Ông Bạch có ấn tượng không tệ với, sau khi nghe thấy Đỗ Long khuyên nhủ thì
ông đồng ý. Sau đó, ông ta lại quay vào phía sân nhà ông Lý chửi một hồi, lúc
này mới chịu mang hai đứa trẻ rời đi.

Đỗ Long gọi:


  • Ông Lý, ông Bạch đã đi rồi, mời ông ra mở cửa cho chúng tôi.

Ông Lý lề mà lề mề ra mở cửa, mặt mày ông ta sa sầm, nói:


  • Tôi đã nói rồi, tôi và con trai tôi không giết người, các người còn tới tìm
    tôi làm gì?

Đỗ Long cười nói:


  • Ông Lý, ông đừng nóng vội, hãy nghe chúng tôi nói hết rồi hãy nói. Chúng
    tôi đã phát hiện ra một số manh mối mới, muốn tới hiện trường kiểm tra lại một
    chút, đồng thời còn muốn hỏi ông thêm một số vấn đề, ông mở cửa cho chúng tôi
    trước đi.

Ông Lý cuối cùng cũng ra mở cửa, Đỗ Long nói:


  • Ông Lý, ông có thể dẫn tôi tới chỗ Bạch Hoành Lợi nằm lúc đó không? Trí nhớ
    tôi không được tốt lắm, đã quên mất vị trí đó rồi.

Ông Lý có phần bực mình dẫn Đỗ Long đi, chỉ vào mặt đất nói:


  • Chính là chỗ này, không phải hôm qua các người có chụp ảnh lại sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Đúng vậy, nhưng lãnh đạo của chúng tôi nói ảnh chụp không hợp quy định,
    phải chụp lại. Lần này phải vẽ đường phấn trắng, vẽ vị trí và tư thế Bạch
    Hoành Lợi chết lúc đó ra, lần này cần ông phối hợp. Ông nhớ lại kỹ một chút
    lúc đó Bạch Hoành Lợi cụ thể nằm ở đâu, chân tay, người y nằm như thế nào? Cái
    này liên quan đến nguyên nhân cái chết của Bạch Hoành Lợi, vì thế xin ông phải
    nhớ lại cẩn thận tình cảnh lúc bấy giờ, sai một ly đi nghìn dặm. Nếu khiến
    chuyên viên hình sự phán đoán sai, vậy sẽ không có lợi cho hai cha con ông.

Lời nói của Đỗ Long vừa mềm vừa rắn, trong sự uy hiếp khiến ông Lý không thể
không thành thật tập trung nhớ lại. Dần dần, một chút thông tin ban đầu bị
quên đi liền hiện ra, ông Lý nói như đang mê sảng:


  • Khi tôi phát hiện ra có người nằm ngã ở đây thì Bạch Hoành Lợi đã chết rồi,
    cơ thể y vặn vẹo, nằm úp xuống mặt đất, hai tay một trước một sau, hai chân
    duỗi thẳng, cổ họng y máu chảy ồ ạt, nhưng trên mặt y lại mang theo một nụ
    cười!

Cả người ông Lý run lên, ông sợ hãi nói lại một lần nữa:


  • Trên mặt Bạch Hoành Lợi mang theo một nụ cười, nụ cười ấy rất kinh khủng,
    bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy rất đáng sợ…

Đỗ Long hỏi ngược lại:


  • Trên mặt Bạch Hoành Lợi còn cười sao?

Tới khi khẳng định được câu trả lời, Đỗ Long giống như đã hiểu ra, hắn đến
phía góc tường nhặt một hòn đá lên, nói với Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ:


  • Các cậu giúp tôi nhìn xem tôi ném hòn đá này tới chỗ nào?

Đỗ Long tung hứng hòn đá trong tay, bước hai bước như có điều gì cần suy nghĩ,
rồi đột nhiên xoay người ném hòn đá ra bên ngoài, trong khi hòn đá đang bay
trên cao, Đỗ Long xoay người lại một vòng rồi từ từ ngã xuống mặt đất, trên
mặt còn nở một nụ cười.

Ông Lý kêu lên như gặp phải quỷ, ông ta chỉ vào Đỗ Long nói:


  • Cậu… Cậu… Cậu… chính là tư thế này… Bạch Hoành Lợi đêm đó đã ngã xuống đất
    như vậy!

Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ kinh ngạc nhìn Đỗ Long, Đỗ Long bò dậy, hỏi:


  • Hòn đá ném tới chỗ nào?

Lã Á Vĩ đáp:


  • Quả thật thần kỳ, điểm rơi của hòn đá kia gần như ngay tại nơi mà chúng ta
    tìm thấy hung khí, chẳng lẽ… Bạch Hoành Lợi tự sát thật sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Trước mắt xem ra rất có khả năng, chúng ta còn cần nhiều chứng cứ hơn nữa,
    đáng tiếc là con dao đã bị ngâm trong nước mưa quá lâu, không lấy được dấu vân
    tay, nếu không vụ án này đã đơn giản hơn rồi.

Ông Lý kích động như gà bị cắt tiết, hét lớn:


  • Bạch Hoành Lợi tự sát? Tên khốn kiếp ấy, từ nhỏ tôi đã biết y không phải là
    người tốt, muốn chết thì chết chỗ xa một chút, không ngờ lại chạy vào nhà tôi
    tự sát, chết rồi còn muốn hãm hại Danh Doanh nhà tôi, quả thật không phải là
    người!

Giọng nói của ông Lý truyền đi rất xa, xem ra lời ông ta nói không chỉ là nói
cho mỗi bọn người Đỗ Long nghe, mà ông còn mong tất cả mọi người trong thôn
đều nghe được.


  • Ông Lý, vụ án vẫn chưa điều tra rõ, ông không nên ầm ĩ như vậy, được không?

Lã Á Vĩ nói, hiện giờ anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình,
vì thế thái độ đối với ông Lý cũng tốt hơn một chút.


  • Tiểu Vĩ nói rất đúng, tôi cần gọi điện thoại điều tra một chút, có lẽ có
    thể điều tra rõ vụ án này rốt cuộc là như thế nào,

Đỗ Long nói xong liền đi sang một bên, gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong đang
ở mãi xa tận Bắc Kinh, nhờ cô điều tra giúp Bạch Hoành Lợi có mua bảo hiểm ở
công ty bảo hiểm hay không.

Nếu Đỗ Long dựa theo cách bình thường mà muốn điều tra rõ việc này thì cần rất
nhiều thời gian, vì thế hắn lựa chọn con đường nhanh nhất, đơn giản nhất. Nhạc
Băng Phong dùng số chứng minh nhân dân của Bạch Hoành Lợi rất nhanh chóng đã
tra ra mấy công ty bảo hiểm quy mô vừa trong nước, trong danh sách khách hàng
của một trong số những công ty đó đã tìm được tên của Bạch Hoành Lợi.

Nửa năm trước Bạch Hoành Lợi mua một phần bảo hiểm, mỗi năm chỉ cần nộp 5000
tệ là có thể nhận được rất nhiều bảo đảm rồi. Ngoài việc tự sát, số tiền bồi
thường tử vong cao nhất là 1.000.000 tệ, đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc
Bạch Hoành Lợi tự sát trong nhà Lý Danh Doanh. Đây cũng là bản kế hoạch lừa
gạt sau nửa năm tính toán của y. Lý Danh Doanh là kẻ thù duy nhất ở thôn Lĩnh
Thượng của Bạch Hoành Lợi, gã giả bộ bất ngờ gặp được Lý Danh Doanh tại thành
phố Ngọc Minh, mượn điện thoại của Lý Danh Doanh gọi điện về cho nhà hàng xóm
của mình. Bạch Hoành Lợi biết được thói quen của Lý Danh Doanh, đợi khi Lý
Danh Doanh mang cô gái đi thuê phòng liền gọi điện thoại cho đội xử lý tệ nạn
và cục công an báo án, hại Lý Danh Doanh vì vậy mà bị bắt giữ. Còn gã thì liền
suốt đêm nhanh chóng trở về thôn Lĩnh Thượng, nhân cơ hội lúc nửa đêm vắng
người lẻn vào nhà họ Lý tự sát, đồng thời trước lúc chết còn ném hung khí đi
thật xa. Cổ họng mới bị cắt trong thời gian ngắn không có khác biệt gì so với
lúc bình thường. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được hoảng loạn,
Bạch Hoành Lợi cười mà chết, y rất mong được thấy người cha già và đứa con
trai được sống những ngày tốt đẹp, vì thế sao có thể hoảng loạn được chứ? Cho
nên y thuận lợi hoàn thành được kế hoạch…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #387