Người đăng: tuanh.kst@
Ngay cả Trưởng thôn thôn Lĩnh Thượng cũng nhìn Đỗ Long với con mắt khác xưa,
trong lúc dự định trở về gọi vợ nhà mình tới cho Đỗ Long xem, đột nhiên sắc
mặt Thẩm Băng Thanh nghiêm túc đến bên cạnh Đỗ Long, nói:
Đỗ Long nhìn thấy sắc mặt Thẩm Băng Thanh, quay đầu lại nói với Lâm Nhã Hân:
Lâm Nhã Hân ừ một tiếng, Đỗ Long liền đi theo Thẩm Băng Thanh đi tới một góc
sân. Thẩm Băng Thanh chỉ vào khóa cửa của một cái hầm nói:
Đỗ Long quay đầu lại nhìn về phía ông Lý, chỉ thấy ông ta đang cố trấn tĩnh,
nhưng ánh mắt hoảng loạn không thể lừa được ai cả.
Đỗ Long nói:
Ông Lý nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Trưởng thôn nghe nói có xác thối thì sợ tới mức lùi xa về phía sau, sau đó lớn
tiếng nói với ông Lý:
Ông Lý vô cùng lo lắng giải thích nói:
Đỗ Long nói:
Ông Lý rơi vào con đường cùng đành phải tìm chìa khóa, mở cửa tầng hầm. Khi
vừa mở cửa hầm ra, tiếng vù vù của mấy con ruồi bay ra, mùi xác thối nồng nặc
xông vào mũi. Thẩm Băng Thanh đứng mũi chịu sào, y chỉ nhìn thoáng qua vào
trong hầm, không ngờ lại không thể chịu nổi liền quay đầu chạy qua một bên bắt
đầu nôn ọe.
Đỗ Long kỳ lạ liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, lấy đèn pin đeo ở thắt lưng
soi vào trong hầm, chỉ thấy trong hầm có một vũng nước đen lớn đặc sịt trên
mặt đất, rất nhiều gòi bọ đang ngọ nguậy trong nước. Cảnh tượng này thực sự vô
cùng ghê tởm, nhưng cũng không thể khiến một cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm
ghê tởm như vậy chứ nhỉ.
Hầm không rộng lắm, Đỗ Long liếc nhìn hết xung quanh, hắn xoay người lớn tiếng
hỏi ông Lý:
Ông Lý đau khổ cười nói:
Lã Á Vĩ quát nói:
Ông Lý lớn tiếng nói:
Lã Á Vĩ tức giận nói:
Đỗ Long lắc đầu, cúi người đi dọc cầu thang xuống tầng hầm. Đỗ Long quan sát
tìm tòi cẩn thận, còn chụp cả ảnh. Trước hết, hắn dùng mắt trái tìm được vài
dấu chân mờ nhạt mà mắt thường căn bản không nhìn thấy được. Tuy nhiên, hiện
giờ hắn chỉ là một đồn trưởng bình thường, trong tay hắn không có bất kỳ thiết
bị hiện đại nào, thậm chí đến chổi lông lấy dấu vân tay cũng không có. Cho
nên, về căn bản hắn không thể lấy được những dấu chân kia, hắn chỉ có thể ở
bên cạnh dùng chân của mình so sánh, ước lượng độ dài dấu chân kia, sau đó… cứ
như vậy thôi.
Những dấu chân này đều được tạo ra sau khi người ta dẫm lên nước của xác chết,
bên mép nước của xác chết còn có một đường giới hạn thẳng tắp rất rõ rệt. Đỗ
Long cho rằng trong lúc bị di chuyển thì xác chết đã vướng phải một thứ gì đó
giống như vải bạt ở trên mặt đất, vì thế nó đã ngăn cách dòng nước sền sệt từ
thi thể tạo thành.
Ngoài cái đó ra, Đỗ Long còn tìm thấy trong nước của xác chết hai thứ khác
hoàn toàn không có mối liên hệ nào với hầm ủ dưa này. Đó là một miếng thủy
tinh vỡ và một chiếc kim màu vàng nhỏ như sợi tơ dài khoảng 1 cm. Đỗ Long dùng
nhíp gắp hai thứ này từ vũng nước được tạo thành từ xác chết ra, bọc trong
khăn giấy, dự định sau khi rửa sạch sẽ bỏ vào trong túi vật chứng.
Thẩm Băng Thanh bịt mũi đứng trước cửa hầm hỏi:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh cũng không đòi xuống nữa. Không lâu sau, Đỗ Long quả nhiên đã
lên trên, đưa khăn giấy cho Lã Á Vĩ, dặn dò:
Lã Á Vĩ bịp mũi lại chạy vào nhà ông Lý, Đỗ Long quay đầu nói với ông Lý:
Ông Lý sắc mặt trắng bệch, bối rối nói:
Đỗ Long nói:
Ông Lý rơi vào đấu tranh tâm lý dữ dội. Đỗ Long khua tay, đang muốn kêu Thẩm
Băng Thanh còng tay ông Lý lại thì Lã Á Vĩ đã chạy nhanh về, cái giấy vệ sinh
kia y đã vứt lâu rồi, miếng kính vỡ và chiếc kim màu vàng kia đang nằm trong
lòng bàn tay y.
Lã Á Vĩ duỗi cánh tay trái ra, một chiếc đồng hồ đeo tay lộ ra từ trong ống
tay áo của y. Đỗ Long cầm miếng thủy tinh vỡ và chiếc kim nhỏ ra so sánh, rất
dễ nhận thấy chiếc kim nhỏ là một đoạn kim giây của đồng hồ, còn thứ giống
miếng thủy tinh vỡ kia, hẳn là một bộ phận của mặt đồng hồ.
Lã Á Vĩ hồ hởi nói:
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
Ông Lý dẫm mạnh chân, ông nói: