Một Chiếc Giày Da Cũ Nát


Người đăng: tuanh.kst@

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:


  • Cậu muốn chơi đồ cổ à?

Đỗ Long cười nói:


  • Chúng ta chỉ là đi thăm quan để học tập thôi, đương nhiên, nếu tìm thấy cái
    gì giá rẻ đẹp mà lại nguyên vẹn, cũng có thể thử vận may xem, thế nào, cậu
    muốn đi không?

Thẩm Băng Thanh nhìn hắn thật kỹ, trên mặt dần xuất hiện vẻ mỉm cười, y nói:


  • Tôi đương nhiên cũng muốn đi để mở tầm mắt, tuy nhiên… Chúng ta đều phải đi
    làm đấy, cậu tính toán thế nào có thể chuồn đi vài ngày?

Đỗ Long cười ha hả nói:


  • Vĩ nhân ắt có diệu kế, nếu cậu muốn đi…, nhưng tôi có 3 điều kiện đấy, nếu
    như cậu không làm được tôi cũng không ép.

Thẩm Băng Thanh khẽ nhíu mày hỏi:


  • Cái gì mà điều kiện?

Đỗ Long nói:


  • Để sau hãy nói! Có người đến.

Trưởng thôn Lĩnh Thượng Từ Cần Phát dẫn theo bọn Đỗ Long đến nhà Lý Danh
Doanh, đến trước nhà giàu nhất ở thôn Lĩnh Thượng, uy phong của trưởng thôn
dường như cũng tiêu tán rất nhiều. Ông Lý hờ hững đối với anh ta, đến lúc
trưởng thôn tức giận gọi đến vài người, uy hiếp phải phá cửa, ông Lý mới miễn
cưỡng nói:


  • Con ta không ở nhà, hắn đi tối qua rồi.


  • Cái gì? Lý Danh Doanh đi rồi?


Lã Á Vĩ bực tức nói.


  • Đây là bỏ trốn rồi! Ông Lý, con ông trốn đi đâu?

Ông Lý nghênh đầu nói:


  • Con ta không phải chạy án! Nó không thể bỏ việc buôn bán được! Tôi còn chưa
    hỏi qua được chuyện của nó, có bản lĩnh các người đi tìm đi.

Lã Á Vĩ tức giận:


  • Đây là thái độ gì? Ông có biết bao che tội phạm cũng là phạm tội không?

Đỗ Long nói:


  • Tiểu Vĩ, cậu tranh cãi ít thôi, ông Lý, phối hợp điều tra với chúng tôi mới
    có thể mau chóng giải tỏa được những hiềm nghi về con trai ông, ông như vậy
    thật là không sáng suốt. Theo như những lời tiểu Vĩ nói, người đáng nghi nhất
    bây giờ là con ông, gán cho y tội bỏ trốn cũng không có vấn đề gì. Nếu là phát
    lệnh truy nã, thì con ông sẽ phải chịu khổ nhiều rồi. Ông có tin chắc con ông
    vô tội không, vậy tại sao ông không mở cửa ra, để chúng tôi đi vào, mặt đối
    mặt nói chuyện có phải tốt hơn không, rồi tìm kiếm ở bốn phía căn phòng, làm
    một điều tra đơn giản để loại bỏ, như thế nào hả?

Ông Lý nghe lời khuyên bảo của Đỗ Long cuối cùng cũng ra mở cửa, một bé trai
và một bé gái kia đã trở về phòng, Đỗ Long rút bao thuốc ra hỏi:


  • Ông Lý đại gia, ông hút thuốc không?

Ông Lý sa sầm mặt nói:


  • Các cậu muốn xem gì, muốn hỏi gì thì làm đi, dù sao con tôi cũng trong
    sạch.

Đỗ Long sai Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ điều tra khắp nơi, còn hắn ngồi vào cái
ghế dựa đối diện ông Lý, hắn hỏi:


  • Ông Lý, con trai ông kinh doanh cái gì vậy?

Ông Lý sa sầm mặt nói:


  • Tôi không biết

Đỗ Long cười nói:


  • Ông không nói tôi cũng biết, không phải là buôn lậu điện thoại di động gì
    đó sao? Hôm nay chúng ta không nói tới cái này, Lý Danh Doanh bình thường đi
    đâu buôn bán với ai?

Ông Lý vẫn trả lời không biết, đến trưởng thôn Từ Cần Phát cũng thấy ngứa mắt,
anh ta xen vào nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, Lý Danh Doanh với người thôn Bình Đầu đi lại khá gần, nó
    cũng không lấy người trong thôn đi làm việc đâu.

Đỗ Long ồ một tiếng, đang muốn hỏi lại, Lã Á Vĩ đột nhiên kêu lên:


  • Đồn trưởng Đỗ, chỗ này có chiếc giày da bị rách, có thể là của Bạch Hoàng
    Lợi đấy.

Đỗ Long và ông Lý đều nhìn về hướng Lã Á Vĩ nói, sau đó Đỗ Long liếc mắt nhìn
ông Lý phát hiện vẻ mặt lão có chút hốt hoảng. Đỗ Long trong lòng khẽ động,
lập tức nói:


  • Không nên động vào nó, để tôi xem nào.

Lúc Đỗ Long đi vào bên phải tòa nhà nhỏ rất lộn xộn phía sau lưng, Lã Á Vĩ chỉ
khắp ngõ ngách nói với Đỗ Long:


  • Đồn trưởng Đỗ anh xem, ở đó có một cái giày da bị rách, xem mức độ cũ mới
    và hình thức giày da, khả năng không phải là của Lý gia.

Quả nhiên Đỗ Long tìm thấy ở chân tường một chiếc giày da cũ, giày da dính
không ít bùn đất, nhưng không hề giống là để đó không dùng lâu ngày, nó bị cỏ
dại ở dưới chân tường che lấp, nếu không quan sát cẩn thận thật đúng là khó
phát hiện.

Đỗ long lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình chỗ chiếc giầy, sau đó bỏ
nó vào trong túi, đưa cho ông Lý xem một chút, hỏi:


  • ông Lý, giầy này ông nhận ra là của ai không?

Ông Lý nói:


  • Cái đó… Tôi không đi nữa, cũ ném đi đấy.

Ánh mắt Đỗ Long đảo qua chân ông Lý, hắn cười nói:


  • Ông Lý, ông ít nhất phải đi cỡ bốn mươi mốt, giày này không đến cỡ ba mươi
    chín, ông làm sao đi vừa.

Lã Á Vĩ nói:


  • Lý Danh Doanh cao hơn ông Lý một chút, giày này càng không có khả năng là
    của y, cũng không thể nào là giày của nữ. Ông Lý, ông vẫn không thành thật mà
    nói đi, giày này là của Bạch Hoàng Lợi phải không? Cậu ta cao khoảng một mét
    sáu, đi giày này là phù hợp.

Ông Lý tức giận nói:


  • Giày này ném đi cũng không biết bao lâu rồi, tôi làm sao biết là ai không
    có việc gì ném nó ở đây, các cậu dựa vào cái gì mà nói giày này là của Bạch
    Hoàng Lợi?

Đỗ Long cười nói:


  • Chỉ cần cầm về kiểm nghiệm một chút là biết giày này là của ai, tiếp tục
    tìm tòi, nhìn xung quanh xem có dấu giày kích cỡ phù hợp với giày này hoặc các
    đồ vật khác nữa.


  • Vâng.


Lã Á Vĩ hưng phấn đáp, sau đó tinh thần hang hái tiếp tục điều tra.

Ông Lý hỏi gì cũng không biết, Đỗ Long tính toán thay đổi biện pháp nói chuyện
với lão, Đỗ Long nói với ông Lý:


  • ông Lý, sức khỏe của ông không tồi, tuy nhiên…có phải ông hay thường xuyên
    có cảm giác thở hổn hển, rất mệt nhọc, bằng không sao ngay cả hít thở cũng khó
    khăn vậy?

Ông Lý sửng sốt, trợn tròn mắt nói:


  • Làm sao cậu biết?

Đỗ Long cười nói:


  • Đương nhiên là tôi biết, bằng không tại sao có người đưa cho tôi cờ thưởng
    bàn tay kỳ diệu này chứ?

Đỗ Long vừa nói như vậy, trưởng thôn Từ Cần Phát đột nhiên nhớ lại thời gian
trước từng nghe câu chuyện cười, ông ta nói:


  • Đúng vậy, nghe nói Đồn trưởng Đỗ ở thôn Mã Câu trị vài bệnh nguy kịch cứu
    người, Đồn trưởng Đỗ y thuật thật là đỉnh cao đấy.

Đỗ Long cười nói:


  • Đó là lời đồn bậy thôi, tôi cũng không lợi hại như vậy đâu, ông Lý, ông do
    tim không được cung cấp đủ máu, chỉ cần nghỉ ngơi tốt một chút, uống thuốc
    khơi thông mạch máu, là hết mệt, bằng không về sau càng ngày càng nghiêm
    trọng, thậm chí sẽ bị tê liệt đấy.

Ông Lý thấy Đỗ Long nói rất chính xác, lại có trưởng thôn thêm vào, lão lập
tức vội vã hỏi:


  • Đồn trưởng Đỗ, tôi phải làm thế nào mới có thể trị được bệnh này.

Đỗ Long nói:


  • Bệnh này không khó chữa, bình thường chỉ cần ăn nhiều rau quả ăn ít thịt,
    và ngủ sớm dậy sớm tích cực rèn luyện, nghỉ ngơi nhiều làm việc ít, như vậy sẽ
    khơi thông mạch máu được thì sẽ không sao. Ông Lý, tôi kiểm tra mạch cho ông,
    xem cơ thể ông còn bệnh gì nữa không.

Ông Lý liền không ngại đưa tay ra, Đỗ Long liền giả vờ giả vịt dùng ba đầu
ngón tay đặt lên mạch của ông Lý, hắn giống như đang xem mạch thật.

Sức khỏe ông Lý không tệ, ngoại trừ tim không được cung cấp đủ máu ra thì là
vài bệnh già về xương cốt, đau thần kinh tọa, phong thấp mà người già thường
gặp. Đỗ Long nói với ông Lý, Ông Lý bị hắn dọa rất sửng sốt, ngây thơ coi hắn
là thần y tái thế.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #381