Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long đỡ Lão Bạch ngồi xuống trước, lúc này mới hỏi:
Lão Bạch lắc đầu nói:
Hai đứa nhỏ thì lớn hơn chút kia đã hiểu chuyện, nghe được ông nội mình nói về
mẹ, trong mắt chúng đầy vẻ ảm đạm, đôi mắt trông mong của đứa nhỏ lại nhìn bọn
Đỗ Long. Lâm Nhã Hân đến bên Đỗ Long lấy kẹo trong túi quần nhét vào trong tay
hắn, lão Bạch bảo thằng anh đưa em vào trong nhà chơi.
Lão Bạch lau nước mắt tràn ra ở khóe mắt, đau lòng nói:
Đỗ Long nói:
Lão Bạch lắc đầu, ông nói:
Lã Á Vĩ nói:
Đỗ Long gật gật đầu, hắn đứng lên, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi quần,
nhét vào trong tay lão Bạch, nói:
Lão Bạch nắm chặt tay Đỗ Long, ông nói:
Đỗ Long cố gắng gật đầu, bên cạnh Thẩm Băng Thanh cũng móc ví ra, lấy hết tất
cả tiền giấy lớn nhỏ - ước chừng có bốn năm trăm, nhét hết vào túi tiền của
lão Bạch. Lã Á Vĩ hơi sửng sốt, cũng lấy từ trong túi ra một trăm đồng, đưa
cho lão Bạch:
Lão Bạch cảm kích nói:
Các cậu đều là người tốt, vì đứa nhỏ… tôi xin nhận, ông trời phù hộ người
tốt cả đời bình an…
Ông trời thật sự sẽ phù hộ người tốt sao?
Sau khi rời khỏi Bạch gia một quãng Lâm Nhã Hân đột nhiên thốt lên, sau khi Đỗ
Long trừng mắt nhìn cô, Lâm Nhã Hân tự nhiên cười cười nói nói:
A Long, lát cậu cho tôi địa chỉ Bạch gia, sau khi tôi trở về chuẩn bị ít
tiền, một thời gian kêu gọi mọi người tập hợn lại, tiền tuy rằng không nhiều
lắm, nhưng tất cả cũng không đến mức để ba ông cháu họ bị hết lương thực.
Như vậy cũng được…
Đỗ Long ngửa đầu nhìn lên trời, nói:
Nhận được điện thoại của Bạch Hoàng Lợi cũng là một người già, ông nhận được
điện thoại của Bạch Hoàng Lợi từ điện thoại bàn trong nhà, khi Đỗ Long hỏi,
ông ấy nhớ lại nói:
Hơn sáu giờ tối hôm đó, tất cả mọi người ăn no rồi, đang xem ti vi, đột
nhiên điện thoại vang lên. Tôi đi nghe điện thoại, ngay từ đầu còn tưởng rằng
là con trai ta hoặc vợ gọi tới, nhưng nghe tiếng ở bên kia cũng không giống,
cậu ta nói cậu ta là Bạch Hoàng Lợi, tôi mới biết hóa ra là Hoàng Lợi.
Tôi liền hỏi cậu đi đâu, tất cả mọi người đều cho là cậu xảy ra điều gì bất
ngờ. Bạch Hoàng Lợi liền nói cho tôi biết, cậu ấy đi theo Lý Danh Doanh đi làm
ăn, đại khái phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, nhờ tôi trong thời gian này
chăm sóc giúp người nhà cậu ấy. Ai ngờ mấy ngày sau Lý Danh Doanh đã trở về,
Bạch Hoàng Lợi lại chưa trở về, mà Lý Danh Doanh lại một mực phủ nhận, nói
mình căn bản cũng không gặp Bạch Hoàng Lợi…
Ông cụ kể một hơi rõ ràng tất cả nội dung cú điện thoại kia, Đỗ Long hỏi:
Ông cụ khẳng định nói:
Là đúng giọng của cậu ta, tôi biết cậu ta lớn lên từ nhỏ, mặc dù giọng nói
qua điện thoại có hơi khác, nhưng tôi còn nghe được rõ, đó đích thực là Bạch
Hoàng Lợi. Đứa nhỏ này cũng không nói dối, nó nói ở cùng với Lý Danh Doanh thì
khẳng định là nó ở cùng. Tên tiểu tử Lý Danh Doanh từ nhỏ đã hư hỏng, nó nói
chưa gặp qua Bạch Hoàng Lợi nhất định là nói dối rồi.
Tôi tra được cú điện thoại kia đúng là số của Lý Danh Doanh gọi tới.
Lã Á Vĩ nói.
Đỗ Long không dễ dàng kết luận, hắn tiếp tục hỏi:
Lão nhân đáp:
Đỗ Long có hỏi thăm vài câu, cảm thấy cũng không tìm ra cái gì sau đó hắn mới
cùng mọi người cáo từ đi ra.
Lã Á Vĩ nói:
Đỗ Long cười nói:
Lã Á Vĩ sớm đợi được nghe câu nói kia rồi, gã lập tức hưng phấn chạy đi. Đỗ
Long mỉm cười lắc đầu, quay lại hỏi:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Thẩm Băng Thanh không chút do dự nói:
Đỗ Long hài lòng nói:
Lâm Nhã Hân tâm tư không để ý đến vụ án này. Lúc cô cầm điện thoại lên chụp
cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt cô quay đầu lại nói với Đỗ Long:
Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long tự nhiên cười nói, quay đầu lại đi chụp cái gì ảnh
toàn cảnh, Thẩm Băng Thanh nói với hắn:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long cười nói: