Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nhìn hai mẹ con giằng co nhau, đứa trẻ có chút đáng thương, hắn vội
lên tiếng đề nghị:
- Chị Lâm, như này không ổn lắm, càng ép buộc thì càng dễ hình thành tâm lý
ngỗ ngược của trẻ sau này, chi bằng để tôi đưa cháu đi, để tôi khuyên cháu, có
lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Lâm Nhã Hân mất hết tinh thần, trong lòng vô cùng mông lung, cũng không biết
làm thế nào hơn, vội buông tay để Đông Đông nằm dưới sàn nhà. Cô vội quay đi
đi về hướng nhà tắm, ngước lên cao, dường như không muốn để Đỗ Long nhìn thấy
những giọt nước mắt đang định trào ra trong mắt cô.
Đông Đông quỳ rạp trên đất gào khóc. Đỗ Long tiến tới bế nó lên, đỡ nó đứng
vững, phủi bụi bẩn trên quần áo nó, nhưng thực ra sàn nhà rất sạch sẽ, không
có bụi bận gì.
Đông Đông vẫn khóc nức nở, Đỗ Long xoa đầu nó nhẹ nhàng hỏi:
- Đông Đông, con trai không được tùy tiện khóc, con trai nhất định phải kiên
cường, hiểu không? Đi nào, đưa chú lên phòng cháu, chú sẽ kể chuyện cho cháu
nghe.
Đông Đông im bặt đi lên lầu, Đỗ Long theo nó đi lên lầu hai, tới một căn phòng
ngập đầy thú bông. Vừa khép cửa lại, Đông Đông quay lại ôm chặt lấy hai chân
Đỗ Long nói:
- Chú, chú làm ba cháu đi, cháu muốn có ba!
Đỗ Long bế nó lên, thấy Đông Đông rất nhẹ, so với những đứa trẻ cùng trang lứa
thì nó quá gầy. Đỗ Long mơ hồ đoán ra được tâm tư của Đông Đông, hắn ân cần
hỏi:
- Đông Đông, cháu có thể kể cho chú không? Vì sao lại muốn chú là ba của
cháu?
Đông Đông cúi đầu xuống, mân mê mép cổ áo của Đỗ Long, ấp a ấp úng nói:
- Cháu ngồi cùng bàn với tiểu Hoa trước đây đều bị Đại Ngưu ức hiếp. Mấy ngày
trước họp phụ huynh, ba của bạn ấy có đến, bác ấy gọi ba của Đại Ngưu ra bãi
tập của trường, đánh cho ba của Đại Ngưu một trận, từ đó về sau Đại Ngưu không
dám ức hiếp tiểu Hoa. Mẹ nói trước khi cháu chào đời ba của cháu đã mất rồi,
cháu từ nhỏ đã không có ba…cháu cũng muốn có một người ba, ba có thể bảo vệ
cháu, bảo vệ mẹ… Giống như chú hôm nay…
Ý nghĩ của Đông Đông đúng như Đỗ Long dự đoán, trẻ nhỏ đặc biệt là những đứa
bé trai yếu đuối, đa số đều mong có một người nào đó có thể bảo vệ chúng, hơn
nữa trong nhà nó lại thiếu mất vai trò của người ba, hôm nay nhìn thấy Đỗ Long
đánh ngã dễ dàng hai người ăn hiếp mẹ con nó, lại khiến bọn người xấu kia cút
xéo, cho nên trong lòng Đông Đông, Đỗ Long lập tức trở thành người có thể bảo
vệ nó, vì vậy nó mới hi vọng Đỗ Long làm bố nó.
Sau khi biết được những suy nghĩ của tên nhóc này, Đỗ Long cười nói:
- Đông Đông, cho dù chú không phải là ba của cháu, nhưng chú cũng có thể bảo
vệ cháu, bảo vệ mẹ cháu, giống như hôm nay vậy. Chú sẽ cho cháu số điện thoại
của chú cho cháu, sau này có ai bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bọn họ cháu có
một ông chú cực kỳ lợi hại. Nếu bọn họ không tin, cháu gọi điện thoại cho chú,
chú sẽ gọi bố của bọn nó đến sân tập của trường đánh cho ông ấy một trận, xem
có người nào dám ức hiếp cháu nữa không. Cháu thấy thế nào?
Đông Đông ánh mắt sáng lên, nó mừng rỡ nói:
- Thật không chú? Chú ngoéo tay với cháu, ngoéo tay rồi, thì một trăm năm
cũng không được nuốt lời!
Đỗ Long giơ ngón út ra, ngoéo tay Đông Đông, nước mắt trên mặt Đông Đông còn
chưa kịp khô, nhưng nó bắt đầu tươi cười trở lại, ôm cổ Đỗ Long, hôn một cái
lên mặt hắn nói:
Chú, chú đối với cháu thật tốt, cháu sẽ nói cho chú một bí mật!
Bí mật gì? Bí mật của cháu sao?
Đỗ Long cười hỏi.
Đông Đông gật đầu, ghé sát miệng vào tai Đỗ Long thì thầm:
- Chú, có một tên xấu thường đến nhà cháu ức hiếp mẹ cháu, chú phải giúp cháu
đánh cho ông ta một trận, để ông ta không dám đến nhà cháu nữa được không chú?
Đỗ Long nghĩ thầm người mà thường xuyên đến nhà Lâm Nhã Hân không phải là Chủ
tịch thành phố Mã còn là ai nữa? Việc này hắn làm sao giúp được, hắn cười ha
ha nói:
- Cháu làm sao biết ông ấy là người xấu? Cháu biết không? Chính người xấu mà
cháu nói bảo chú đến đây bảo vệ mẹ con cháu đó. Nếu ông ấy là kẻ xấu, mẹ cháu
làm sao có thể để ông ấy vào nhà cháu thường xuyên được?
Đông Đông cau mày nghĩ một lúc, đột nhiên nói:
- Cháu không biết, nhưng tên xấu đó ức hiếp mẹ cháu. Mỗi lần ông ấy đi là mắt
mẹ cháu lại đỏ lên, có lần cháu còn nhìn thấy trên tay mẹ cháu có vết bầm lớn.
Đỗ Long cười nói:
- Đông Đông, cháu vẫn còn nhỏ, có một số việc người lớn cháu không hiểu được
đâu. Mẹ của cháu là không muốn ông bác kia đi, cho nên trong lòng cảm thấy
buồn, nên mắt mới đỏ. Cháu xem lúc cháu muốn có ba trong lòng luôn thấy buồn,
mắt cũng đỏ mà, đâu có gì khác lắm. Còn đối với vết bầm trên tay cũng có thể
là do vì một lý do khác gây lên thì sao? Bác kia rất yêu mẹ cháu, cho nên có
người đến cổng nhà cháu làm loạn, ông ấy lập tức bảo chú đến đây bảo vệ mẹ con
cháu. Cháu sau này nên đối xử tốt với ông ấy một chút, nhớ chưa nào?
Đông Đông dường như đã bị Đỗ Long thuyết phục, nó gật đầu nói:
- Ồ… Mà chú này, nếu ông ấy đã thích mẹ cháu như vậy, tại sao ông ấy không
làm ba cháu? Lúc ông ấy đến, mẹ cháu luôn để cháu ngủ trong phòng, cháu rất ít
nói chuyện với ông ấy, ông ấy hình như không thích cháu…
Đỗ Long không biết giải thích thế nào vội nói:
- Cháu còn nhỏ, đợi khi nào cháu lớn hơn một chút cháu sẽ hiểu thôi. Bây giờ
không còn sớm nữa, cháu đã tắm chưa? Nên lên giường ngủ đi. Đông Đông phải
nghe lời, mẹ, chú và bác kia mới yêu thương cháu.
Đông Đông trên người đang mặc bộ quần áo ngủ, nghe thấy vậy liền ngáp một cái,
bây giờ đã qua giờ ngủ của cậu bé, mắt nó đảo qua đảo lại rồi hỏi:
- Chú, cháu sợ đám người xấu kia lại quay lại ức hiếp mẹ và cháu, chú có thể
ở nhà cháu qua đêm nay không?
Đỗ Long cười nói:
- Không vấn đền gì, chú sẽ ở lầu dưới, mau ngủ đi, ngủ ngoan nhé, sáng mai
còn phải tới trường nữa.
Đông Đông bò lên giường, đắp chăn bông, vẫy tay nói với Đỗ Long:
Chúc chú ngủ ngon.
Ngủ ngon…
Đỗ Long đắp lại chăn cho nó, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra tắt điện đóng cửa, Đỗ
Long quay lại, đột nhiên thấy có một người đừng ở trước mặt, Đỗ Long giật mình
kinh ngạc, sau khi thấy rõ là Lâm Nhã Hân hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói:
Lâm Nhã Hân gật đầu, thì thầm nói:
- Cậu đi theo tôi, chúng ta đi xuống nói chuyện sau.
Đỗ Long đi theo Lâm Nhã Hân xuống lầu, Lâm Nhã Hân khoác chiếc áo ngủ mềm mại
lên dáng người mê đắm lòng người của cô, để lộ đôi chân ngọc ngà trắng muốt,
càng khiến tim người khác nhảy loạn lên.
Cô ta là người phụ nữ của Chủ tịch thành phố Mã!” Đỗ Long thầm nhắc nhở chính
mình, ánh mắt vất vả lắm mới có thể chuyển từ cơ thể Lâm Nhã Hân ra chỗ khác.
Lâm Nhã Hân đi tới trước ghế sofa đơn trong phòng khách, chỉ vào chiếc ghế đối
diện nói với Đỗ Long:
- Cậu ngồi đi, muốn uống gì không? Trong nhà chỉ có sữa, cafe và trà xanh.
Đỗ Long nói:
- Không cần khách sáo, tôi phải đi ngay.
Lâm Nhã Hân kinh ngạc nói:
- Cậu không phải đã nhận lời Đông Đông sẽ ở lại đây tối nay sao?
Đỗ Long nhìn lên tầng hai, lí rí nói:
- Là tôi dỗ cháu vậy thôi, sáng mai cháu tỉnh dậy nếu có hỏi thì chị cứ nói
tôi đã đi từ sớm. Tôi sẽ đi xung quanh một vòng, sẽ không để những người đó
quay lại làm phiền hai mẹ con chị.