Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh đặt mông ngồi xuống. Tuy thể lực y không tệ nhưng cõng hai cái
bao nặng gần trăm ký đi cả hai ngày trời đường núi, chân y sớm đã nổi mụt
nước. Đáng tiếc y là đàn ông không hưởng thụ được sự đãi ngộ giống như Lâm Nhã
Hân mà chỉ có thể gắng gượng, nghe nói được nghỉ, y lập tức ngã gục xuống vì
mệt.
Đỗ Long cũng mệt đến ngất ngư, có điều hắn có nội lực nên vẫn còn chịu đựng
được, tuy trên chân cũng đã nổi mấy cái mụt nước...
Khi Thẩm Băng Thanh ngồi đâm mụt nước bên đống lửa, Đỗ Long cũng cởi vớ ra,
mụt nước trên chân hắn đã bị vỡ, thấy máu sắp chảy khiến Lâm Nhã Hân đau lòng
kêu lên:
Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân cảm kích đến hồ đồ. Hùng Kiến Minh cởi vớ ra, hơ khô đôi chân ướt
sũng trên đống lửa, sau đó phát ra tiếng rên một cách thoải mái, chân gã cũng
nổi mụt nước.
Ba người đàn ông cùng lúc hơ vớ và chân khiến cho mùi càng nặng hơn. Lâm Nhã
Hân không chịu được nữa bèn nói:
Đỗ Long nói:
Cẩn thận đừng đi xa, trong rừng chỗ nào cũng nguy hiểm cả.
Biết rồi...
Lâm Nhã Hân tay cầm một cành trúc, tư thế lắc lư đi vào trong bụi cây.
Đỗ Long nói.
Thẩm Băng Thanh nói:
Thẩm Băng Thanh còn chưa nói hết lời, đột nhiên Lâm Nhã Hân hét lên một tiếng
chói tai, sau đó hoa dung thất sắc chạy về, cô hoảng hốt nói:
Đỗ Long đưa tay ôm cô vào lòng an ủi:
Lâm Nhã Hân vươn cánh tay ra, chỉ nhìn thấy cổ tay trắng tuyết quả nhiên bị
rắn cắn hai lỗ.
Đỗ Long cầm cổ tay Lâm Nhã Hân hút hút ngay vết thương rồi quay đầu nói với
cô:
Được rồi, nọc độc được hút sạch rồi.
Cảm ơn... Làm tôi sợ muốn chết...
Lâm Nhã Hân vỗ ngực nói.
Thẩm Băng Thanh tức giận vạch mặt Đỗ Long.
Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười cười, nói với Hùng Kiến Minh:
Hùng Kiến Minh khẽ biến sắc, hắn cười miễn cưỡng:
Đỗ Long nói:
Hùng Kiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, gã cười ha hả nói:
Lâm Nhã Hân thắc mắc hỏi:
Hùng Kiến Minh cười nói:
Gỗ đương nhiên là có giá trị rồi, có điều rễ cây càng giá trị hơn, ngày nay
làm nghề điêu khắc gỗ kiếm được rất nhiều tiền, một rễ cây có hình dáng khá
đẹp vận chuyển đến các thành phố lớn có thể bán được đến mấy triệu đấy.
Ồ...
Lâm Nhã Hân ngạc nhiên ồ lên một tiếng. Thẩm Băng Thanh nói:
Hùng Kiến Minh thở dài:
Đỗ Long cười nói:
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư...
Sáng sớm hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Lần này Lâm Nhã Hân có nói
gì cũng không cho Đỗ Long cõng mình, may là chỉ đi được nửa giờ đồng hồ đã đến
được địa điểm mục đích của chuyến đi. Suối Long Đản một lần nữa lại hiện ra
trước mắt mọi người, chỉ có điều bây giờ nó thật sự biến thành dòng suối nhỏ
giọt.
Trong những sườn dốc hẹp giữa đám núi chạy dài, không ít những tảng đá lớn
chồng chất bị nước mưa từ trên núi cao đổ xuống cọ rửa, những hòn đá cuội màu
trắng có thể thấy bất cứ chỗ nào ở hạ lưu suối Long Đản bây giờ lại không thấy
bóng dáng đâu cả. Có điều thỉnh thoảng cũng có những cụm đá có thể nhìn thấy
màu trắng ngà hiếm hoi, xem ra những hòn đá này trong quá trình nước lũ ở hạ
lưu đã va vào nhau rồi vỡ vụn, sau đó chúng ma sát nhau hình thành nên những
viên đá cuội có màu trắng ngà như thế.
Hùng Kiến Minh chỉ vào đỉnh núi bên phải nói:
Đỗ Long tìm một vòng vẫn không tìm thấy một viên phỉ thúy miễn cưỡng có chút
giá trị. Hắn nhìn về hướng đỉnh núi bị nổ thành không ít hố, nói:
Lâm Nhã Hân có ý muốn lên núi cùng Đỗ Long nhưng cô thật sự không đi nổi nữa.
Hiện giờ GPS hiển thị độ cao so với mực nước biển đã đạt đến hơn ba nghìn năm
trăm mét, tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục đi lên Lâm Nhã
Hân có thể sẽ không còn sức nữa.
Thẩm Băng Thanh nói.
Đỗ Long cười cười với Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh rồi dứt khoát bỏ ba lô
xuống, quay người bước về hướng đỉnh núi.
Tốc độ leo núi của Đỗ Long rất nhanh, trong chốc lát dùng mắt thường đã không
thể nhìn rõ được. Tất cả mọi người lần lượt dùng kính viễn vọng quan sát hắn.
Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi lên làm Lâm Nhã Hân hét to. Mũ của cô bị
gió thổi bay mất. Hùng Kiến Minh nhìn về hướng trận cuồng phong thổi đến, chỉ
thấy một đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, liền kêu lên kinh hãi: