Người đăng: tuanh.kst@
Lâm Nhã Hân nói:
Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Sau khi hai chiếc xe rời khỏi thôn Mã Câu khoảng hai tiếng đồng hồ, chiếc xe
bán tải đi trước dừng lại. Hùng Kiến Minh xuống xe, dặn dò bọn họ cho xe vào
bụi rậm bên đường rồi chặt mấy nhánh cây che xe lại, đoạn đường tiếp theo thì
phải dựa vào đôi chân của chính mình rồi.
Đi chưa được bao lâu thì ba lô trên lưng Lâm Nhã Hân cũng rớt xuống vai của Đỗ
Long. Lâm Nhã Hân đi ở giữa hàng vừa ngâm nga hát, tay cô cầm một cành hoa dại
mới hái, ngân nga một ca khúc đang được yêu thích, vô cùng hứng chí ngẩng cao
đầu.
Tuy nhiên cô nhanh chóng không hát nổi nữa, đường núi vô cùng gập ghềnh khó
đi, sau vài lần bị trượt chân Lâm Nhã Hân nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Long
nói:
Thẩm Băng Thanh và Hùng Kiến Minh thông cảm nhìn Đỗ Long, bọn họ tự giác cầm
lấy ba lô sau lưng Đỗ Long. Đỗ Long dùng dây hành quân cuộn thành túi lưới,
rồi bọc lấy Lâm Nhã Hân vào sau lưng, như vậy hắn có thể rảnh cả hai tay, đi
đường cũng vững hơn.
Bọn họ cứ đi như thế khoảng một ngày trời, cuối cùng cũng đến được một bãi bùn
chất đầy đá cuội, một con suối hay con sông nhỏ sâu vẻn vẹn chừng hai thước
đang chảy giữa bãi bùn.
Hùng Kiến Minh nói:
Khắp nơi trên bãi bùn đều là những hòn đá cuội màu trắng ngà mà Hùng Kiến Minh
từng đem về cho con trai mình chơi. Đỗ Long tùy tiện nhặt vài viên đá rồi cầm
trên tay quan sát thật kĩ, phát hiện màu của chúng không đẹp bằng viên đá mà
hắn đã đổi bằng kẹo. Đỗ Long hoàn toàn không nhụt chí, hắn quyết định đi dọc
theo suối Long Đản để tìm nơi xuất xứ của những viên đá này.
Mỗi lần đi về phía trước khoảng hơn mười mét, Đỗ Long liền dùng mắt trái quét
qua một lượt quanh bãi bùn của suối Long Đản, không ngừng cắt quang phổ có thể
không làm cho mắt phải của hắn mệt như thế. Hơn nữa trong quá trình cắt Đỗ
Long phát hiện ra một hiện tượng thú vị, hiện tượng này giúp hắn càng nhanh
chóng tìm ra những viên đá không giống nhau.
Đỗ Long lại xoay người nhặt viên đá, còn muốn cõng người đi trên ghềnh đá chất
đầy những viên đá. Điều khiến người khác thấy thật kỳ lạ là cả Hùng Kiến Minh
và Thẩm Băng Thanh đều từng bị trượt chân, nhưng Đỗ Long lại bước đi vững vàng
không hề chao đảo.
Lúc ba người ngồi nghỉ ngơi, Hùng Kiến Minh khâm phục nói.
Đỗ Long cười nói:
Trong tình huống có người Đỗ Long vẫn gọi Lâm Nhã Hân là chị, tuy nhiên quan
hệ giữa hai người ngay cả người mù cũng nhận ra... Lâm Nhã Hân liếc Hùng Kiến
Minh và Thẩm Băng Thanh một cái rồi nói:
Đỗ Long cười nói:
Hùng Kiến Minh đứng dậy nói:
Hai người cứ từ từ nghỉ ngơi, trời cũng tối rồi, tôi đi tới trước một đoạn,
tìm một nơi thích hợp để cắm trại. Ở trên núi trời rất nhanh tối, chỉ trong
vòng nửa tiếng đồng hồ đã phải căng lều trại, còn phải nhóm lửa, nếu không sẽ
phải mò mẫm làm việc, như thế sẽ rất bất tiện.
Tôi đi giúp anh...
Thẩm Băng Thanh đứng dậy đi cùng với Hùng Kiến Minh.
Đỗ Long mỉm cười nhìn Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân điềm nhiên cười, ngoan ngoãn
đưa bàn chân xinh đẹp đến trước mặt Đỗ Long.
Trong suối nước nóng chân cô được rửa sạch giống như bạch ngọc không tì vết,
dưới ánh mặt trời chiếu rọi không gì có thể sánh bằng.
Đỗ Long nhìn thoáng qua chân cô. Chân cô hoàn mỹ không tì vết, làm gì có mụn
nước. Đỗ Long thản nhiên nói:
Lâm Nhã Hân mỉm cười đặt chân còn lại song song trên đùi Đỗ Long, đôi chân
xinh đẹp tuyệt trần trắng nõn song song bày ở trước mặt mình thật là mê người.
Đỗ Long thổi hơi vào đôi chân cô, sau đó nói đùa:
Trong lòng Lâm Nhã Hân vừa chờ mong lại vừa sợ nên thu hai chân về, nhưng bàn
tay của Đỗ Long đã giữ cổ chân cô lại, tay còn lại nhẹ nhàng vẽ vẽ lên ngón
chân út của cô. Lâm Nhã Hân cắn môi nức nở thành tiếng, Đỗ Long nhìn Thẩm Băng
Thanh và Hùng Kiến Minh đã đi xa dần, nói:
Đôi mắt Lâm Nhã Hân quyến rũ liếc Đỗ Long, nói:
Đỗ Long cười nói:
Bây giờ ngươi ngoan ngoãn đấy... Đáng tiếc là chủ nhân vẫn chưa quên được
lỗi lầm của ngươi, ngươi hãy từ từ hưởng thụ sự lợi hại của điều thứ nhất của
gia pháp đi.
Ha ha...
Lâm Nhã Hân cười run cả người, âm thanh trong trẻo vang xa. Hùng Kiến Minh
quay đầu nhìn, nói:
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:
Hùng Kiến Minh cười nói:
Như một đêm xuân phong đến, ngàn cây lê đua nhau nở hoa. Sau đêm xuân phong,
sáng sớm ngày hôm sau Hùng Kiến Minh tiếp tục dẫn đường. Đỗ Long muốn đi xem
xuất xứ của mấy viên đá, việc này cũng không gọi là bí mật không ai biết nên
Hùng Kiến Minh trực tiếp dẫn bọn họ rời khỏi suối Long Đản, men theo đường núi
đi về hướng thượng du của suối Long Đản.
Lâm Nhã Hân đi được nửa đường lại nằm sấp lên lưng Đỗ Long, Cô thật sự đi
không nổi nữa. Một người con gái nũng nịu sống trong thành phố mà có thể đi
được nửa ngày trời trên núi vốn dĩ không có đường đi, như thế đã là giỏi lắm
rồi.
Cứ như thế, lại trèo lên núi khoảng gần một ngày trời, cũng không biết trèo
biết bao nhiêu núi, xuống biết bao nhiêu sườn đồi. Lúc mặt trời sắp xuống núi,
cuối cùng Hùng Kiến Minh nói: