Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long cười lạnh nói:
Tân Mỹ Linh tức giận tới run cả người, bà ta hét lên:
Đỗ Long nhếch miệng lên cười nói:
Mấy người nhà họ Tân ngơ ngác nhìn nhau. Thái độ cứng rắn, và võ công của Đỗ
Long khiến bọn họ không có biết làm thế nào, nhưng nếu đúng như những gì Đỗ
Long nói, thì việc báo cảnh sát không hề có lợi gì cho bà ta. Bà ta dù sao
cũng là phu nhân của Chủ tịch thành phố, còn biết lúc nào lên tiến lúc nào lên
thoái, bà ta nghĩ trước nghĩ sau, nhưng cũng không có cách nào cả.
Đỗ Long tư thế ngẩng cao đầu tiến về phía trước, Tân Mỹ Linh chần chừ một
chút, nhưng cũng tránh sang một bên.
Tân Thúc Thọ đang định nói, nhưng Tân Mỹ Linh đã lắc đầu nói:
Tân Thúc Thọ từ trước đều nghe lời chị ba, nghe thấy vậy hắn chỉ biết dậm
chân, không nói câu gì, vợ chồng cậu hai trong lòng cảm thấy áy náy đỡ anh cả
mặt đã sưng phù lên và bà chị dâu hai tay sưng to lên xe.
Sau khi Tân Mỹ Linh tránh đường, Đỗ Long nghênh ngang đi về phía bảng điều
khiển cổng khu biệt thự. Trong lúc Đỗ Long đang suy nghĩ làm thế nào để Lâm
Nhã Hân bên trong giúp mình mở cửa, thì cánh cửa sắt từ từ mở ra, Đỗ Long đắc
ý quay đầu lại liếc nhìn Tân Mỹ Linh, rồi đi vào trong.
Tân Mỹ Linh đang định cùng với cậu ba và mợ ba đi vào, thì đột nhiên nghe thấy
có tiếng trẻ con gọi ba, sau đó thấy một dáng một đứa nhỏ cao chừng một mét
đột nhiên chạy ra, ôm lấy Đỗ Long, nó ôm chặt hai chân của hắn, ngẩng đầu lên
nói:
Đỗ Long cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như này, hắn sửng sốt trong giây
lát rồi lập tức cười xoa đầu đứa bé trai kia, an ủi nói:
Đông Đông đừng sợ có ba ở đây, có nhiều kẻ xấu nữa cũng không sợ.
Ông xã, cuối cùng anh cũng về rồi…
Bóng đèn màu da cam trước cửa sáng lên, một phụ nữ hết sức duyên dáng từ tầng
ba khu biệt thự đi xuống, giọng nói êm dịu ngọt ngào:
Hai tiếng “Ông xã” chỉ nghe thôi mà cũng khiến Đỗ Long chấn động cả người, Tân
Mỹ Linh cũng không kìm nổi ngạc nhiên, ánh mắt của hai người họ đều đổ dồn vào
vị nữ chủ nhà đang đi ra từ ngôi biệt thự.
Chỉ thấy một cô gái ước chừng hai lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, dáng người
thiết tha, làn da trắng nõn nà như tuyết. Cô ta dường như vừa mới tắm gội
xong, tóc vẫn còn ướt, được cô ta quấn lại bởi một chiếc khăn bông trắng. Cô
ta mặc một bộ váy ngủ màu trắng, hai chân đi đôi dép bông trắng muốt, chẳng
khác nào thần tiên mang ánh sáng đến nơi hắc ám tối tăm.
Cô ta chính là Lâm Nhã Hân! Cô ta ở ngoài đời đẹp hơn rất nhiều trong bức ảnh
chụp lén, mặc dù vẫn chưa đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khí
chất tao nhã của cô đã bổ sung cho những điểm còn thiếu kia. Tân Mỹ Linh cho
dù cố gắng đến mấy cũng là kém xa, hai người này nếu đứng cùng với nhau, thì
bất cứ người đàn ông nào cũng có một sự lựa chọn giống nhau.
Đỗ Long phản ứng rất nhanh, hắn cười trìu mến với Lâm Nhã Hân, nói:
Nhã Hân, làm khổ cho em rồi, đều tại anh không tốt, bọn họ hẳn là người của
bên buôn bán đối đầu phái đến. Xin lỗi em, làm hai mẹ con phải sợ hãi.
Không cho anh nói như vậy…
Lâm Nhã Hân sau khi đứng trước mặt Đỗ Long, bất ngờ có một cử chỉ khiến Đỗ
Long vô cùng ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực Đỗ Long, thì thầm nói:
Đỗ Long không biết làm thế nào, trong lòng thấp thỏm, hơi mất tự nhiên vòng
tay ra ôm chặt lấy Lâm Nhã Hân, sau đó quay đầu lại nói với mấy người họ Tân:
Hai mắt Tân Mỹ Linh trợn lên như chuông đồng, bà ta ngạc nhiên hỏi:
Nhã Hân, cô tái hôn khi nào vậy? Hắn ta có thật là chồng cô không? Tuổi của
hắn ta xem chừng còn ít tuổi hơn cô nhiều đó.
Bà là ai? Tôi không biết bà?
Lâm Nhã Hân không nhìn Tân Mỹ Linh, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh thoát
gần trong gang tấc, hơi thở thơm như hoa lan nói với Đỗ Long:
Đỗ Long ừ một tiếng, quay lại nói với Tân Mỹ Linh:
Lâm Nhã Hân ấn điều khiển từ xa, cửa từ từ đóng lại, Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân,
một tay xoa đầu Đông Đông, ba người vô cùng thân mật đi vào ngôi biệt thự, cửa
đóng phịch một cái. Mấy tên bảo vệ nói vô cùng khách sáo với Tân Mỹ Linh:
Tân Mỹ Linh hoài nghi suy nghĩ, cuối cùng dẫn em trai và em dâu đi khỏi hoa
viên Minh Thúy.
Sau khi Đỗ Long đóng cửa lại, lập tức thở phào nhẽ nhõm, hắn vội vã buông tay
đang ôm Lâm Nhã Hân ra, nói:
Lâm Nhã Hân khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
Đứa bé vẫn ôm khư khư lấy chân Đỗ Long không chịu bỏ ra, nó ngẩng đầu lên nhìn
Đỗ Long nói:
Đỗ Long mặt nóng bừng, hắn lén nhìn Lâm Nhã Hân một cái, chỉ thấy đôi má trắng
nõn của Lâm Nhã Hân ửng hồng, cô mắng yêu con mình:
Đông Đông ngẩng đầu lên nói:
Sắc mặt Lâm Nhã Hân trắng bệch ra, cô không nói một lời nào đi tới, kéo tay
Đông Đông, đi lên lầu. Đông Đông gào khóc ra sức chống cự, nó vì còn là trẻ
con, nên Lâm Nhã Hân không dám dùng sức, nên khó có thể kéo nó lên được.