Ước Hẹn Du Lịch


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long vừa nói xong thì đột nhiên một tiếng hét thảm thiết từ đâu vọng đến.
Lý Lệ Mai hét to:


  • Giết người rồi! Cứu mạng!

Đỗ Long biến sắc, hắn vội vàng xoay người xông vào trong nhà nhưng chỉ nhìn
thấy đám người Lý Lệ Mai hốt hoảng chạy từ trong nhà ra. Một thanh niên khoảng
hai mươi tuổi đang cầm dao thái rau đỏ mắt đuổi theo chém bọn họ, trên con dao
chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, nhất thời không biết là ai bị thương nữa.

Đỗ Long hét lớn rồi nhảy bổ vào:


  • Dừng tay!

Tên kia thấy có người xông lên ngăn cản liền đưa dao đổ xuống đầu Đỗ Long. Đỗ
Long không đợi con dao rơi xuống liền dùng tay trái nắm lấy cổ tay y, sau đó
tay phải đoạt lấy dao ném qua một bên, cầm lấy cổ tay tên kia bẻ một phát, tức
thì y đã bị khống chế.

Lý Lệ Mai lúc đầu hoảng sợ chờ cơ hội đến, vội vàng xông vào trong nhà lần nữa
bắt người phụ nữ trẻ tuổi liều mạng chống trả lôi ra ngoài, phía sau còn có
hai người già vừa chửi vừa có ý đồ cản trở nhưng lại không làm nên trò trống
gì. Trong khi bọn họ khóc lóc thê lương thì Đỗ Long cảm thấy như mình đang
giúp mấy tên địa chủ đến đánh người cướp cô dâu của nhà nghèo vậy, trong lòng
thấy rất khó chịu.

Đỗ Long đang muốn thả người thanh niên kia ra thì Lý Lệ Mai quay đầu lại kêu
lên:


  • Đồn trưởng Đỗ, đó là người đàn ông của Si Ôn Nhân, bắt anh ta đem về luôn
    đi, khi trở lại còn phải bắt anh ta mang Si Ôn Ngọc về nữa.

Đỗ Long nghe vậy chỉ có thể đẩy người đàn ông đó đi ra ngoài. Cặp vợ chồng lớn
tuổi nhào đến dùng sức lôi kéo Đỗ Long, Đỗ Long không nhịn được quát lớn:


  • Buông tay ra! Cũng không phải là đem đi xử bắn, tôi cho các người biết, cho
    dù đứa bé này sinh ra là bé gái thì giữ lại cũng không ích gì! Bây giờ đã là
    thời đại nào rồi, toàn quốc có hơn hai mươi triệu đàn ông không cưới được vợ
    đấy!

Hai vợ chồng già bị Đỗ Long nói đến nỗi ngẩn người. Đỗ Long nhân cơ hội giãy
ra rồi đẩy người đàn ông kia lên xe, hai người già còn muốn tiến lên trước
chặn xe lại nhưng Đỗ Long đã ngăn họ lại. Những người dân khác cũng tiến đến
chặn xe lại, Đỗ Long bất đắc dĩ giơ súng hướng lên trời cảnh báo mới ổn định
được hiện trường. Chiếc xe chạy ra khỏi vòng vây rồi vội rời khỏi thôn Nhị
Lang.

Lúc bọn Đỗ Long xoay người lên xe thì Đao Cương Hãn ngồi ở sau lưng họ lên
tiếng:


  • Đồn trưởng Đỗ, các người làm như thế sẽ phải gặp báo ứng!

Đỗ Long xoay người nói:


  • Trưởng thôn, tôi là cảnh sát, có một số chuyện tôi không thể không làm. Kế
    hoạch hóa gia đình là chuyện tốt lợi ích lợi dân, nếu như tất cả mọi người đều
    giống bọn họ thì hai mươi năm sau cả nước ta e là sẽ có hơn năm mươi triệu đàn
    ông không cưới được vợ, càng sinh nhiều con trai thì càng phải bắt bọn côn đồ,
    tại sao lại phải như thế?

Đao Cương Hãn cười lạnh:


  • Hừ, Đồn trưởng Đỗ, tôi không giác ngộ cao như anh, cũng không lo xa được
    như anh, chúng tôi chỉ muốn nuôi con trai để dưỡng già mà thôi. Đồn trưởng Đỗ,
    từ nay về sau thôn Nhị Lang sẽ không chào đón các người nữa, các người cũng
    đừng hòng có được sự trợ giúp gì từ chỗ chúng tôi nữa, có chuyện gì chúng tôi
    sẽ trực tiếp liên hệ với Phó đồn trưởng Tông, tốt nhất là các người đừng bao
    giờ quay lại đây nữa.


  • Thôn Nhị Lang thuộc phạm vi khu trực thuộc của tôi, đến hay không đến không
    phải trưởng thôn ông nói là được, bây giờ ông đang nóng giận nên tôi không so
    đo với ông làm gì. Băng Thanh, chúng ta đi.


Đỗ Long nói xong liền lên xe cùng với Thẩm Băng Thanh. Chiếc xe cảnh sát nhanh
chóng rời đi, Đỗ Long quay đầu lại nhìn rồi thở dài nói:


  • Ôi, khi không lại đi đắc tội với người ta, cuộc sống này thật không dễ
    dàng, làm cảnh sát hình sự vẫn đơn giản hơn, chỉ cần phá án bắt người là được.


  • Làm cảnh sát hình sự chẳng phải cũng đắc tội với người khác đó ư? Nếu không
    sao anh lại bị giáng chức đến nơi như thế này?


Thẩm Băng Thanh cười nói.

Đỗ Long thở dài nói:


  • Cũng không trách người ta được. Ầy, đổi lại là tôi thì tôi cũng khó tránh
    được tức giận. Những chuyện như thế này nếu xảy ra ở thôn Sa Câu thì cậu nghĩ
    người của phòng Kế hoạch hóa có dám lên tiếng không? Không ai dám đi bắt tội
    phạm giết người đâu.


  • Chúng ta cũng không dám. Thôi bỏ đi, đừng nói những lời khiến người ta
    không vui này nữa. Đỗ Long, anh xem đây là gì?


Thẩm Băng Thanh lấy từ túi quần ra một hình nhân, một hình nhân được khắc bằng
gỗ. Kĩ thuật điêu khắc rất tinh tế kỹ càng, vừa nhìn là biết đó là một cảnh
sát mặc đồng phục, chỉ có điều vẫn chưa khắc xong.

Đỗ Long cầm lên nhìn nhìn rồi nói:


  • Cậu khắc đó à? Kĩ thuật không tệ đâu, có điều... Sao cậu lại khắc tôi, khắc
    hình một cô gái xinh đẹp không tốt hơn sao?

Thẩm Băng Thanh cười nói:


  • Sao anh biết người tôi khắc là anh? Bản thân tôi còn không xác định được là
    tôi đang khắc ai nữa là.

Đỗ Long nói:


  • Cậu xem, người này đang ở tư thế hai tay chống nạnh đẹp trai như thế, không
    phải tôi thì là ai!


  • Chỉ biết đỏm dáng thôi!


Thẩm Băng Thanh cười, nói:


  • Làm cảnh sát đã lâu nên bất giác lại khắc ra hình một cảnh sát. Đỗ Long,
    tôi nghe được một tin từ thôn Tây Thủy, nghe nói thôn Lĩnh Thượng có người bị
    mất tích.


  • Mất tích? Sao không có ai báo án?


Đỗ Long hỏi.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Cái đó thì tôi không rõ. Tôi cũng chỉ tình cờ nghe nói thôi, có lẽ vốn dĩ
    là không có chuyện này.

Đỗ Long nói:


  • Ừ, trước mắt xã Mãnh Tú cũng không có gì, sau đó thì suýt chút nữa bị bắt
    vì chuyện không đáng. Tôi thấy tôi nên nhanh chóng sắp xếp đi tuần tra một lần
    thì hơn, nhân tiện đi dạo một vòng thôn Lĩnh Thượng luôn.


  • Vậy còn tôi thì sao?


Thẩm Băng Thanh hỏi:


  • Bây giờ thôn Nhị Lang không chào đón tôi nữa, bên thôn Tây Thủy cũng không
    có việc gì, để tôi đi tuần tra cùng anh được không?

Đỗ Long nói:


  • Được thôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Người chỉ đạo của chúng ta cũng nên gánh
    vác trách nhiệm một chút, không thể cứ đứng ở hầm cầu mà không cho phân ra
    được...

Xe đang đợi bọn họ ở phía trước, khi hai chiếc xe lên đường trở lại xã Mãnh Tú
thì đã nửa đêm. Chủ nhiệm phòng Kế hoạch hóa gia đình Lý Lệ Mai dự định sáng
sớm hôm sau sẽ đưa người phụ nữ mang thai đến thành phố Thụy Bảo phá thai, hẹn
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tối mai đi ăn cơm, sau đó mọi người giải tán.

Đỗ Long cũng đã đói bụng cồn cào. Thẩm Băng Thanh đã nấu một nồi mì trứng ở
nhà bếp công cộng, hai người ăn xong liền tự đi tắm rửa nghỉ ngơi. Nằm trên
giường, Đỗ Long gửi một tin nhắn cho Lâm Nhã Hân:


  • Em xong việc chưa? Đến đây đi tuần tra với anh nhé, anh bảo đảm sẽ rất vui!

Lâm Nhã Hân trả lời tin nhắn rất nhanh:


  • Thật ạ? Vậy mai em sẽ đến đó ngay, có cần mang gì theo không?

Đỗ Long trả lời:


  • Em hãy thuê một chiếc xe việt dã tốt một chút, mang theo một ít đồ ăn và
    vật dụng cần thiết, coi như là đi dã ngoại vậy. Nếu có thời gian có thể thử
    một cuộc huấn luyện dã ngoại thật sự nhé.

Nhìn thấy hai chữ đó, Lâm Nhã Hân suýt nữa đứng dậy đi tìm Đỗ Long ngay lập
tức. Nghĩ lại thì Đỗ Long đã rời thành phố Ngọc Minh hơn nửa tháng rồi, không
có Đỗ Long bầu bạn, Lâm Nhã Hân dường như thấy một ngày bằng một năm vậy.

Ngày hôm sau Đỗ Long cũng chuẩn bị một số thứ. Một đợt đi tuần tra phải mất
khoảng vài ngày, đồ ăn vật dụng cần thiết đều đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không
nếu xảy ra những việc bất ngờ như lũ lụt hoặc là sạt lở đất mà bị nhốt lại
trên núi thì phiền to.

Tối đó Lý Lệ Mai mời Đỗ Long, vẫn là ở quán rượu Uyên Ương Đao. Đỗ Long bảo
Thẩm Băng Thanh ra ngoài gọi vài món nữa, chuẩn bị mang về ăn vì Lâm Nhã Hân
sẽ đến trễ mộ chút.

Lý Lệ Mai và Phùng Hướng Vĩ vô cùng tâng bốc Đỗ Long, chính là muốn Đỗ Long
giúp bọn họ thêm vài lần nữa, đó là bắt người phụ nữ mang thai xã Mãnh Tú lại.
Đỗ Long hơi bực trong lòng nên phóng túng tửu lượng, chuốc rượu cho mấy người
của phòng Kế hoạch hóa gia đình gục hết, bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc qua
loa như thế.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #369