Mỹ Nhân Tương Trợ


Người đăng: tuanh.kst@

Đường Bác Dương lại cúi đầu xuống, ý định đến chết cũng không thừa nhận. Đỗ
Long cười lạnh nói:


  • Ông cho rằng không nói thì có thể lừa dối qua được sao? Nói cho ông biết, ở
    trong tay tôi, vẫn chưa có kẻ cứng đầu nào có thể chịu được quá nửa tiếng đồng
    hồ đâu.

Đỗ Long nói xong, nói với đám người đang chen chúc ở cửa xem náo nhiệt:


  • Các anh đều trở về đi, tối hôm nay tôi trực đêm, tôi muốn nói chuyện tử tế
    với ông chủ Đường.

Đỗ Long không cần giải thích đem tất cả mọi người đều đuổi đi, ngay cả Thẩm
Băng Thanh và Tông Lập Phong cũng không ngoại lệ. Trong phòng làm việc rất
nhanh liền truyền ra từng trận từng trận những tiếng kêu rên rỉ đau đớn. Đường
Bác Dương không phải là mất đi quyền lực kêu thảm thiết mà là đau đến nỗi ngay
cả kêu lên cũng không có cách nào phát ra được.

Lúc sắp mười một giờ, Cục trưởng cục Công an thành phố Thụy Bảo Lý Tùng Lâm
vừa về đến nhà muốn tắm rửa nghỉ ngơi đột nhiên nhận được điện thoại của Đỗ
Long gọi tới. Đỗ Long vui vẻ báo cáo với y:


  • Cục trưởng Lý, vụ án Đồn trưởng Cao bị hại đã có manh mối rồi. Người tiết
    lộ tin tức là ông chủ Đường Bác Dương của cửa hàng tạp hóa Thành Thành xã Mãnh
    Tú. Thôn dân của thôn Sa Câu ra tay tập kích giết hại Đồn trưởng Cao, bọn
    chúng lần lượt là Vương Chính Đồng, Bạch Thu Phong còn có Lý Thành Vũ, đều là
    người dân tộc Hồi. Sai khiến bọn chúng giết người chính là Hùng Hán Hoành trùm
    buôn thuốc phiện quốc tịch Myanmar, người ta gọi là Bạo Hùng (con gấu hung
    bạo).


  • Quả nhiên là gã....


Lý Tùng Lâm nói:


  • Đỗ Long, cậu có chứng cứ xác thực không? Liên quan đến dân tộc thiểu số,
    đặc biệt là dân tộc Hồi, nhất định phải cực kỳ thận trọng.

Đỗ Long nói:


  • Trước mắt tôi chỉ có khẩu cung của Đường Bác Dương, nhất định phải bắt ba
    người kia lại mới có thể tiến thêm một bước điều tra rõ vụ án này.

Lý Tùng Lâm nói:


  • Cậu đừng khinh cử vọng động, tôi ở đây sẽ nghĩ biện pháp. Đối với loại tội
    phạm tàn ác hung bạo này, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Nhưng cũng cần
    phải chú ý phương pháp, mới có thể làm tốt sự việc, không lưu lại hậu hoạn.


  • Vâng, tôi bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của Cục trưởng Lâm.


Đỗ Long ngắt điện thoại, nhìn Đường Bác Dương ngồi đối diện không ngừng run
rẩy. Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Tôi nói qua rồi, ông khai hay không khai cũng không có bất kỳ sự khác biệt
    nào, chúng tôi sớm đã từ con đường khác biết được lượng lớn manh mối. Ông
    không chịu khai càng tốt, như vậy tôi có thể chơi lâu hơn một chút.

Lời nói của Đỗ Long khiến cho Đường Bác Dương cuối cùng sụp đổ. Tin tức cảnh
sát đã biết so với những gì y biết còn nhiều hơn rất nhiều. Y còn cứng mồm
chịu tội kia làm gì? Y ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đỗ Long, trong
miệng bị nhét rẻ rách phát ra tiếng ư ư.


  • Nhận thua? Chịu nhận tội rồi hả?

Đỗ Long lại trêu Đường Bác Dương một lúc, lúc này mới kéo cái rẻ rách nhét vào
mồm y ra.

Đường Bác Dương thở hổn hển mấy hơi, sau đó vẻ mặt như đưa đám nói:


  • Tôi khai, tôi khai...tôi là bị ép buộc, nếu như tôi không từ Đồn trưởng Cao
    lấy ra tuyến đường tuần tra của ông ấy, đồng thời nói cho những người đó biết.
    Bọn chúng sẽ giết con trai của tôi, sau đó giết cả nhà tôi...

Đường Bác Dương đích xác là bị ép buộc, ngay cả vợ của y cũng không biết. Con
trai của bọn họ năm ngoái từng bị người ta bắt cóc, nguyên nhân ở chỗ Đường
Bác Dương không giữ mồm giữ miệng. Y từng khoác lác với người khác nói quan hệ
của mình và Cao Thụy đặc biệt thân thiết, Cao Thụy ngay cả tuyến đường tuần
tra của mình cái loại tin tức cơ mật nhất này cũng chỉ cũng chỉ nói với y, vân
vân. Sau khi tin tức truyền ra phiền phức của y liền tới rồi.

Sau khi đứa con bị bắt cóc Đường Bác Dương mới biết hối hận, nhưng đã muộn
rồi. Cao Thụy chỉ là có một lần ngẫu nhiên hứng lên đem tuyến đường tuần tra
của mình nói cho y biết. Vì điều này, Đường Bác Dương bị những người kia đe
dọa vô số lần. Vì an toàn của mình và cả nhà, Đường Bác Dương càng thêm nỗ lực
tiếp cận Cao Thụy, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội lần thứ hai. Sau khi nhận
được tin tức Đường Bác Dương liền dựa theo số điện thoại đối phương để lại đem
tuyến đường tuần tra Cao Thụy nói cho y biết tiết lộ ra.

Trên thực tế Đường Bác Dương thậm chí cũng không biết đối phương là ai. Y chỉ
có thể đưa cho Đỗ Long một số điện thoại, còn là số điện thoại trả trước không
đăng ký tên.

Sau khi Đường Bác Dương khai báo xong, Đỗ Long lại lần nữa đem y đưa đến trạm
y tế. Bởi vì vết thương của y không cẩn thận có thể nứt toác ra.

Từ trạm y tế đi ra, Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong nơi Bắc Kinh xa
xôi. Tuy rằng đã là nửa đêm, nhưng điện thoại chỉ vang lên hai tiếng liền nối
được. Đỗ Long cướp lời nói:


  • Băng Phong, nhớ tôi không, tôi rất nhớ cô đấy.

Nhạc Băng Phong dùng giọng nói trước sau như một nói:


  • Ít ba hoa đi, không có việc thì gọi làm gì, anh muốn tra cái gì? Nói đi.

Đỗ Long cười nói:


  • Băng Phong, đừng như vậy mà, làm cho tôi giống như phải nhờ cô giúp đỡ mới
    tìm cô vậy. Trên thực tế tôi thường xuyên nhớ tới cô, muốn nghe được giọng nói
    của cô, nhưng lại sợ cô chửi tôi nhàm chán...

Giọng nói của Nhạc Băng Phong vẫn không có thay đổi gì, cô nói:


  • Tôi có dữ như vậy sao? Tôi chỉ là không muốn bị những đám đàn ông buồn chán
    kia quấy rầy, cho nên mới tỏ ra lạnh lùng một chút mà thôi. Anh muộn như vậy
    gọi điện thoại cho tôi, nhất định sẽ không phải là vì chuyện riêng. Nói đi,
    đừng làm mất thời gian.

Đỗ Long cười nói:


  • Làm phiên cô nghỉ ngơi rồi, thật xin lỗi. Là như thế này, tôi hi vọng cô có
    thể giúp tôi tra một số điện thoại. Từ lúc số điện thoại bắt đầu dùng tới nay
    tìm những số điện thoại gọi đi gọi đến, liệt kê thành một cái bảng gửi qua cho
    tôi. Nếu như có thể giúp tôi thống kê phân tích một chút càng tốt.


  • Số điện thoại gửi cho tôi.


Nhạc Băng Phong nói.

Đỗ Long đem số điện thoại mà Đường Bác Dương cung khai kia gửi qua, Nhạc Băng
Phong rất nhanh liền phản hồi, nói:


  • Đây là một cái sim không đăng ký tên, không có tin tức chủ máy. Thời gian
    bắt đầu dùng là năm tháng, bình thường tiếp nhận nghe gọi điện thoại đều tương
    đối ít, không có thống kê cần thiết gì. Tôi đem tất cả số điện thoại liên lạc
    với số điện thoại này tra lai lịch một chút, sau đó lại nói cho anh biết nhé.

Đỗ Long nói:


  • Được, tôi đợi cô. Băng Phong, bây giờ cô sống như thế nào? Vui vẻ không?
    Kết giao bạn mới chưa?

Nhạc Băng Phong nói:


  • Còn không phải như vậy? Không có gì đáng nói, còn anh? Nghe nói anh bị điều
    đến vùng núi hẻo lánh của châu Hồng Đức, tiểu Lư vẫn còn cười trên nỗi đau khổ
    của người khác đâu rồi, đã quen thuộc chưa?

Đỗ Long cười nói:


  • Cô ta và tôi chính là trời sinh đối đầu, tôi đen đủi cô ta đương nhiên vui
    mừng rồi. Khả năng thích ứng của tôi rất mạnh, ở nơi nào cũng tài giỏi như
    nhau.

Nhạc Băng Phong nói:


  • Cẩn thận một chút, nơi đó nghe nói rất nguy hiểm.

Người đẹp tượng băng lại biết quan tâm người khác, Đỗ Long nghe ra sự quan tâm
của Nhạc Băng Phong đối với hắn. Hắn cười hì hì nói:

-Yên tâm, tôi xưa nay rất cẩn thẩn, không có người nào có thể ám toán được tôi.

Nhạc Băng Phong nhanh chóng tra ra được kết quả, cô nói:


  • Mấy cái điện thoại kia phần lớn thoạt nhìn đều không có chỗ nào đặc thù, có
    lẽ đều là quan hệ thân thích với chủ máy. Nhưng mà cũng có một sim điện thoại
    không đăng ký tên, tiếp tục tra ra khá là thú vị. Tôi chỉnh lý lại một chút,
    liệt kê thành một cái bảng quan hệ gửi cho anh.

Nhạc Băng Phong một lát sau liền lần theo manh mối tra ra được một dãy số liệt
kê thành một cái biểu đồ gửi vào điện thoại di động của Đỗ Long. Chỉ thấy
trong biểu đồ hội tụ mười mấy số điện thoại, đều được Nhạc Băng Phong dùng
đường thẳng và mũi tên lần lượt nối vào nhau. Hơn nữa còn ghi rõ số lần trò
chuyện, tổng thời gian gọi và các tin tức khác. Bên cạnh mỗi một số điện thoại
cũng lần lượt ghi họ tên cùng tin tức liên quan, trong đó có mấy cái sim không
đăng ký tên. Nhạc Băng Phong cũng từng cái từng cái tiến hành đánh dấu.

Đỗ Long lúc đang nhìn biểu đồ, Nhạc Băng Phong nói:


  • Lại tra ra nữa thì tra đến nước ngoài rồi, trong nước có hai cái sim không
    đăng ký tên xem ra khá khả nghi. Giống như tầng lớp cao nhất của mạng lưới
    quan hệ. Đây là mạng lưới buôn lậu thuốc phiện sao? Người liên quan đến vụ án
    nhiều như vậy, xem ra là vụ án lớn.

Đỗ Long tò mò hỏi:


  • Làm sao cô biết đây là một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #363