Người đăng: tuanh.kst@
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Đỗ Long, xem ra cậu thật sự muốn làm xong đường. Nếu như cậu có thể giải
quyết vấn đề nan giải này cho xã Mãnh Tú, tôi cam đoan rất nhiều người sẽ tặng
cho cậu cờ thưởng “ Yêu dân như con” “Tạo phúc một phương”.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Vậy tôi sẽ ngay lập tức đem cờ thưởng này tặng cho Bí thư Chung anh minh uy
phong là được rồi...
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Đỗ Long, chuyện này không dễ giải quyết như vậy, nếu như cậu thật sự có
lòng thì hãy từ từ nghĩ biện pháp đi. Cậu là Đồn trưởng đồn công an, nhiệm vụ
hàng đầu của cậu vẫn là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề buôn lậu ngày càng
nghiêm trọng của xã Mãnh Tú, cũng không nên bỏ gốc lấy ngọn. Đúng rồi, nghe
nói cậu đi tới nơi Đồn trưởng Cao bị tập kích khảo sát hiện trường, có tiến
triển gì không?
Đỗ Long nói:
- Có một chút phát hiện mới, còn chưa trải qua chứng thực, tôi không thể nói
lung tung. Qua hai ba ngày nữa tình tiết vụ án có lẽ sẽ rõ ràng hơn một chút.
Chung Lâm Hoa hài lòng nói:
- Vậy thì tốt, hi vọng có thể mau chóng phá án. Anh linh Đồn trưởng Cao không
xa, nhất định sẽ phù hộ cậu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Ước chừng lúc bảy giờ, điện thoại di động của
Đỗ Long đột nhiên vang lên, hắn nhận được một tin nhắn. Đỗ Long nhìn điện
thoại di động một cái, ngẩng đầu lên nói với Chung Lâm Hoa:
- Bí thư Chung, anh có hứng thú cùng tôi đi bắt một con chuột đồng lớn không?
Chung Lâm Hoa hai mắt sáng lên, nói:
- Vụ án của Đồn trưởng Cao?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Chỉ là một con chuột đồng lén báo tin mà thôi. Bắt được y có lẽ có thể tra
ra chuột đồng càng nhiều càng lớn hơn nữa.
Chung Lâm Hoa nói:
- Vậy chúng ta còn đợi cái gì? Mau đi bắt chuột đồng đi!
Con chuột đồng lớn Đường Bác Dương mà Đỗ Long nói giờ phút này đang đóng quầy
bán quà vặt, quay về nhà đang thu dọn đồ đạc.
- Không phải mới trở về sao? Sao lại phải đi? Đồ đạc trong quán bán nhanh như
vậy à?
Vợ của Đường Bác Dương không hiểu hỏi.
- Chuyện của đàn ông đàn bà đừng xía vào.
Đường Bác Dương chửi một câu, sau đó tiếp tục thu dọn. Chính ở lúc y thu dọn
đồ đạc xong mở cửa sau muốn lái cái xe máy ba bánh của mình rời đi, thì đám
người Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Tông Lập Phong mặc trang phục cảnh sát phẳng
phiu đứng chặn ở cửa nhà bọn họ. Đỗ Long cười nói:
- Ông chủ Đường, kinh doanh bận như vậy à, nửa đêm vẫn phải đi tới thành phố
nhập hàng.
Cả người Đường Bác Dương chấn động, y nói:
- Đồn trưởng Đỗ, tôi vừa mới nhận được điện thoại, một người bác của tôi bệnh
nặng nhập viện. Mắt thấy không được nữa rồi, tôi phải mau chóng đi gặp mặt bác
ấy lần cuối.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Xe ba bánh quá chậm, đúng lúc tôi cũng muốn đi thành phố Thụy Bảo.
Không bằng ông chủ Đường cùng tôi đi đồn công an, tôi lái xe cảnh sát tiễn ông
một đoạn đường nhé.
Đường Bác Dương biết mình đã bị lộ tẩy, y nào dám đi đồn cảnh sát cùng với Đỗ
Long bọn hắn. Y chợt nổ máy, vọt mạnh về phía trước, xông về phía Đỗ Long bọn
hắn.
Đỗ Long bọn hắn nhao nhao tránh ra bên cạnh, mắt thấy xe ba bánh sẽ lao ra
ngoài vòng vây. Đỗ Long cực nhanh đột ngột rút súng lục ra, ngắm vào tay phải
của Đường Bác Dương bắn một phát.
Sau một tiếng súng pằng vang lên, bàn tay Đường Bác Dương nắm tay ga chợt nổ
tung. Đường Bác Dương đau đớn kêu lớn một tiếng, xe ba bánh đột nhiên mất điều
khiển đổ nhào. Đường Bác Dương ngã xuống xe, xe ba bánh đổ xuống nghiến qua
đùi y. Khi mọi người đem xe ba bánh rời đi, Đường Bác Dương đã hôn mê bất tỉnh
rồi.
Đỗ Long nhìn vết thương của Đường Bác Dương một cái, quát:
Cảnh sát nhân dân Phạm Cát Căn và Đới Khai Hâm đem còng hai tay Đường Bác
Dương ở trước mặt, sau đó khiêng y chạy về phía trạm y tế.
Chung Lâm Hoa từ trong bóng tối đi ra, y chậc chậc khen:
- Đỗ Long, cậu thật dám bắn à, thương thế của y như thế nào?
Đỗ Long nói:
- Không chết được, y lái xe chống cự lệnh bắt, nếu như không nhanh chóng ngăn
lại, nói không chừng sẽ tạo thành nguy hại lớn hơn nữa. Căn cứ vào nguyên tắc
tránh nguy hiểm, phát súng đó của tôi bắn vẫn là rất cần thiết. Tôi rất có tự
tin đối với kỹ thuật bắn súng của tôi, cho nên liền bắn.
Chung Lâm Hoa nói:
- Thật không ngờ, Đường Bác Dương tên khốn này lại có thể làm ra chuyện mưu
hại Đồn trưởng Cao.
Đỗ Long miêu tả sơ lược nói:
- Y chỉ là tiết lộ bí mật mà thôi, chỉ là một tòng phạm. Bí thư Chung, anh
muốn đi xem tôi như thế nào thẩm vấn nghi phạm không? Cam đoan anh sẽ được mở
rộng tầm mắt.
Chung Lâm Hoa nói:
- Hôm nay bận cả ngày, tôi có lẽ sớm quay về nghỉ ngơi một chút. Đỗ Long, chú
ý ảnh hưởng một chút, đừng làm sự việc ra to quá.
Đỗ Long cười nói:
- Bí thư anh yên tâm đi, tôi chính là Hòa đà tái thế, tôi sẽ để cho Đường Bác
Dương muốn chết cũng chết không được. Đối với những người vi phạm pháp luật
này tôi chưa bao giờ nương tay.
Chung Lâm Hoa gật gật đầu, nói:
- Vậy cậu bận đi, tôi đi trước nhé.
Thẩm Băng Thanh nghe được đối thoại của hai người, đợi Chung Lâm Hoa đi rồi.
Thẩm Băng Thanh kỳ quái nói:
- Đỗ Long, cậu tại sao phải nói những lời này với Bí thư Chung? Cậu không
phải là muốn làm tốt mối quan hệ với Bí thư Chung sao?
Đỗ Long thấy những người khác đều rời đi tương đối xa rồi, hắn thấp giọng giải
thích:
- Băng Thanh, cậu vẫn còn quá đơn thuần. Tớ và Bí thư Chung cũng không phải
là quan hệ cấp trên cấp dưới, tớ không cần phải mọi chuyện lấy lòng y. Duy trì
một loại khoảng cách như gần như xa là tốt nhất, nhưng đúng lúc để lộ một chút
nhược điểm cho đồng minh thậm chí kẻ thù của mình biết. Điều này cũng có rất
nhiều cái tốt.
Thẩm Băng Thanh hơi hiểu ra, nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu được. Trên thực tế
Đỗ Long đã thành công ở trong lòng Chung Lâm Hoa, xây dựng lên một hình tượng
vừa thông minh, tự tin, năng lực xuất chúng nhưng lại có chút lỗ mãng, bạo
lực.
Tay phải của Đường Bác Dương bị thương khá nặng, đùi tuy rằng máu thịt bầy
nhầy xem ra rất dọa người. Kỳ thực cũng chỉ là vết thương da thịt, xử lý sơ
qua vết thương một chút, băng bó xong thì có thể mang về đồn công an.
Phòng làm việc của Đỗ Long lại lần nữa thành phòng thẩm vấn tạm thời. Đỗ Long
ngồi đối diện với Đường Bác Dương, hắn cũng không vội thẩm vấn Đường Bác
Dương, mà là ở trước mặt y thản nhiên hút điếu thuốc. Đường Bác Dương hoảng sợ
cúi đầu, trong lòng rối như tơ vò.
Đỗ Long cuối cùng hút xong điếu thuốc, hắn đập mạnh chồng ảnh chụp hiện trường
Cao Thụy bị hại và hồ sơ xuống mặt bàn, Đường Bác Dương bị dọa đến nỗi cả
người run lên. Đỗ Long quát:
- Đường Bác Dương, ngẩng đầu lên, xem thật kỹ Đồn trưởng Cao bị ông hại, ông
ấy đang ở sau lưng ngươi hướng về phía ngươi đòi mạng kia.
Đường Bác Dương ngẩng đầu lên, không dám nhìn những bức ảnh đó, y nói với Đỗ
Long:
- Đồn trưởng Đỗ, Đồn trưởng Cao thật sự không phải là tội hại chết.
Đỗ Long cười lạnh nói:
Đường Bác Dương, ông không cần giảo biện, nếu không phải ông tiết lộ tuyến
đường Đồn trưởng Cao đi tuần tra, hung thủ làm sao có thể mai phục trước ở
trên đường triển khai tập kích ông ấy? Kẻ buôn thuốc phiện không đợi trời
chung với Đồn trưởng Cao, phái người giết ông ấy cũng không kỳ quái. Ông thân
là bạn của Đồn trưởng Cao, làm ra loại chuyện thất tín bội nghĩa giết hại bạn
này. Nếu Đồn trưởng Cao có linh, không tìm ông tính nợ còn có thể đi tìm ai?
Tôi không có...
Đường Bác Dương vẫn cắn chặt răng, Đỗ Long cười lạnh nói:
- Tôi đã mời người giúp điều tra qua rồi, ngày hôm sau sau khi Đồn trưởng Cao
vào núi, ông dùng điện thoại của mình gọi một cuộc điện thoại đi, thời gian là
buổi trưa mười hai giờ đúng. Số điện thoại này là một số điện thoại nặc danh
trả tiền trước, sau khi nhận điện thoại của ông thì lập tức tắt máy, cũng
không có đăng nhập vào lần nữa. Sau khi Đồn trưởng Cao xảy ra chuyện, ông lại
gần sang năm mới chạy đi nhập hàng, hơn nữa lại đi liền mấy hôm. Căn cứ chúng
tôi điều tra, chứng minh thư của ông lại xuất hiện ở Hải Nam, ông có một cừa
hàng tạp hóa nhỏ như vậy, nhập hàng cần phải chạy xa như vậy không?