Người đăng: tuanh.kst@
Ngưởi của xã Mãnh Tú sau khi yên tĩnh vài ngày lại bắt đầu lưu truyền tin tức
về Đồn trưởng đồn công an mới tới. Lần này là về tin đồn thú vị có người tặng
cho hắn cờ thưởng “Hoa Đà tái thế” và “Diệu thủ hồi xuân”. Người nghe được
không ai không ôm bụng cười, danh tiếng của Đồn trưởng Đỗ từ đây được nâng lên
rất cao.
- Đồn trưởng Đỗ, anh tới chọn cái gì?
Cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh đồn công an xã Mãnh Tú vang lên tiếng nói của
ông chủ Đường Bác Dương.
Đường Bác Dương, nam, chừng bốn mươi tuổi, có chút phát tướng hói đầu. Nụ cười
nhiệt tình của y trong mắt Đỗ Long dường như có chút giả tạo. Đỗ Long vẫn là
lần đầu tiên tới cửa hàng tạp hóa này mua đồ, hắn ha hả cười nói:
- Ông chủ họ gì? Lần đầu gặp mặt, sau này chiếu cố nhiều hơn.
Trong lòng Đường Bác Dương âm thầm nói:
- Đây là lời gì vậy? Ngươi chiếu cố nhiều hơn, ta vẫn không kém bao nhiêu.
Nhìn Đỗ Long giơ tay ra, Đường Bác Dương vội vàng cũng giơ tay bắt tay với hắn
một lúc, nói:
- Kẻ hèn Đường Bác Dương, Đồn trưởng Đỗ sau này nên chiếu cố quán nhỏ nhiều
hơn một chút nhé.
Đỗ Long nắm chặt tay của Đường Bác Dương, gỡ kính xuống nhìn thật sâu về phía
Đường Bác Dương, hắn nói:
- Ông chủ Đường, nghe nói ông là bạn cũ của Đồn trưởng Cao bị hại? Ông ấy bị
kẻ gian hãm hại, đến nay vẫn chưa tìm được chủ mưu, thậm chí ngay cả nội gian
tiết lộ hành tung của ông ấy cũng chưa điều tra ra. Ông chủ Đường quan hệ mật
thiết với Đồn trưởng Cao, ông chủ Đường có thể cung cấp chút manh mối cho
chúng tôi được không?
Trong mắt Đường Bác Dương thoáng qua một tia kinh ngạc, y vội vàng nói:
- Đỗ....Đồn trưởng Đỗ, tôi cùng với Đồn trưởng Cao tuy rằng thường xuyên cùng
nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng nói đều là chuyện không quan trọng. Đồn
trưởng Cao bị hại tôi cũng rất buồn, nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết.
Đỗ Long buông tay ra, mỉm cười nói:
- Ông chủ Đường đừng căng thẳng, tôi không có hoài nghi ông, chỉ là tùy tiện
hỏi một chút. Ông chủ Đường xin hãy lấy cho tôi hai tút Ngọc Khê Tân Cảnh
Giới...
Đường Bác Dương vội vàng quay người đi lấy thuốc. Đỗ Long nhìn hình bóng của
y, trên mặt lộ ra nụ cười khó có thể đoán được.
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy Đỗ Long cầm hai tút Ngọc Khê quay về đồn công an,
hỏi:
- Hồng Tháp Sơn cậu dự trữ đã hút hết rồi sao? Thăng cấp lên đổi thành Ngọc
Khê à?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
- Xã Mạnh Tú tuy rằng hẻo lánh, nhưng Hồng Tháp Sơn ở nơi này không thể nào
đưa được ra. Băng Thanh, cậu hôm nay thỉnh thoảng ra ngoài lượn một vòng, lúc
đi qua cửa hàng tạp hóa ở cửa nhớ nhìn vào trong một cái.
Thẩm Băng Thanh nhíu mày lại rồi lại giãn ra, y cười nói:
- Đây là đang đánh rắn động cỏ sao?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đường Bác Dương quả thật có vấn đề, chúng ta cố ý tạo cái tình thế, ép ông
ta lộ ra sơ hở.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Vậy tớ bao lâu nên đi động cỏ một lần?
Đỗ Long nói:
- Tùy ý đi, bởi vì Đường Bác Dương lúc này đã giống như chim sợ cành cong
rồi. Bất kể cậu có xuất hiện hay không, ông ta cũng sẽ cho rằng chúng ta đang
theo dõi ông ta.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sau khi nói chuyện này liền giống như hoàn toàn
quên Đường Bác Dương người này vậy. Hắn gọi điện thoại cho Chung Lâm Hoa Bí
thư Đảng ủy xã Mãnh Tú, mời y sau khi tan tầm đi quán rượu Uyên Ương Đao uống
rượu.
Chung Lâm Hoa vui vẻ nhận lời, sau khi tan tầm Đỗ Long và Chung Lâm Hoa lần
lượt đi đến quán rượu Uyên Ương Đao. Bí thư đến quán rượu ăn cơm, ông chủ của
quán rượu Uyên Ương Đao cảm thấy rất vinh hạnh. Đôi vợ chồng này khi nấu ăn
đặt biệt dụng tâm, món ăn đặc sắc dân tộc Thái đủ cả màu sắc lẫn hương vị được
bê lên từng món, chỉ ngửi thấy hương vị kia đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi
rồi.
Chung Lâm Hoa mở vung nồi gà hấp ra, canh gà thơm ngào ngạt xông thằng vào
mũi. Chung Lâm Hoa nói:
- Đồn trưởng Đỗ tới từ địa phương lớn, không biết ăn quen món ăn nông thôn
hay không?
Đỗ Long cười nói:
- Món ăn nhà nông quan trọng nhất chính là tươi ngon. Tay nghề của vợ chồng
ông chủ quán rượu Uyên Ương Đao không tệ, tôi gần như mỗi ngày đều ở đây ăn,
làm sao ăn không quen chứ?
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Ăn quen thì tốt, rất nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp và cán bộ phân công
xuống dưới đều rất khó thích ứng. Ăn không tốt, ngủ không tốt, quả thực sống
một ngày bằng một năm, công việc tự nhiên cũng làm không tốt.
Đỗ Long cười nói:
- Bí thư Chung gọi tôi là Đỗ Long đi, tôi người này cái chỗ tốt khác không
có, năng lực thích ứng còn có thể. Cho dù ở trong rừng sâu lạc đường, tôi hẳn
là cũng có thể sống mà bước ra.
Chung Lâm Hoa cười nói:
Người có thể thích ứng hoàn cành đều là kẻ mạnh. Đỗ Long, cậu cũng đừng quá
khiêm tốn. Vừa mới tới chưa được mấy ngày thì có người tặng cậu cờ thưởng, hơn
nữa tặng lại là “Biển Thước tái thế”. Cờ thưởng như vậy, ở xã Mãnh Tú tuyệt
đối là trước không có người sau cũng không có người a.
Là Hoa Đà, không phải Biển Thước.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Ngay cả Bí thư anh cũng biết rồi, xem ra tôi lần này thật sự nổi danh rồi.
Bọn họ không thể động não nhiều hơn, tặng cho tôi một cái cờ thưởng loại gì
như Nhân dân Cảnh sát một nhà không được sao?
Chung Lâm Hoa cười ha hả nói:
- Đây gọi là thuần phác đáng yêu mà, trong lòng người ta nghĩ cái gì thì làm
cái đó, mặc kệ cậu là cảnh sát hay là thầy thuốc. Dù sao cậu đã cứu người thân
bọn họ, bọn họ tặng cậu cờ thưởng diệu thủ hồi xuân, cái này có gì sai?
Đỗ Long cười khổ, nói:
- Thuần phác...Bí thư Chung, ngài nói thôn dân thuần phác như vậy, sao không
nghĩ biện pháp đi đường ngay kiếm tiền chứ?
Chung Lâm Hoa thở dài, nói:
- Khó lắm, xã Mãnh Tú trừ gần biên cảnh ra cũng không có ưu thế tài nguyên
gì. Ngay cả con đường hợp chuẩn cũng không có, kinh tế sao phát triển lên
được.
Đỗ Long nói:
- Khó khăn là có, nhưng cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được chứ. Bí
thư Chung, tôi cảm thấy ở xã nhất nhiết phải làm tốt đường trước mới có tư
cách nói đến chuyện làm giàu. Các anh làm lãnh đạo chắc chắn nghĩ nhiều hơn
tôi, làm con đường thật sự khó như vậy sao?
Chung Lâm Hoa nói:
- Ai không muốn làm mấy con đường tốt cho xã Mãnh Tú? Vấn đề lớn nhất chỉ có
hai cái: Một cái là nhân lực, một cái là tài chính. Cậu cũng đi xuống tuần tra
một vòng rồi, cậu có lẽ biết làm một con đường ở xã Mãnh Tú có bao nhiêu khó
khăn chứ? Đường bây giờ hiện có là mười hai năm trước làm, sớm đã nát không
được nữa rồi. Năm đó các thôn còn chịu ra người ra sức, bây giờ ai còn muốn
làm như vậy? Xã Mãnh Tú lại không có công nghiệp đặc sắc gì đủ để hấp dẫn
thương nhân đầu tư, chỉ dựa vào chút ngân sách đó của cấp trên. Ngay cả xe
công của chính quyền xã hỏng rồi cũng phải tự mình sửa, chúng tôi lấy cái gì
đi làm đường? Nếu ai có thể giải quyết hai vấn đề này, khó khăn khác căn bản
không tính là cái gì.
Đỗ Long hỏi:
- Ở xã đã làm quy hoạch chưa? Tổng cộng cần bao nhiêu tiền? Tôi và một ông
chủ lớn quan hệ không tệ, có lẽ có thể thuyết phục cô ấy tới xã Mãnh Tú đầu tư
làm đường.
Chung Lâm Hoa cười khổ nói:
- Không thể nào, chuyện không có lợi ai sẽ làm, huống chi loại đầu tư này
động một tí là lên đến trăm triệu tệ.....Nói thật với cậu nhé, Bí thư nhiệm kỳ
trước từng mời chuyên gia của cục Đường bộ làm đo lường tính toán bước đầu cho
công trình làm đường xã Mãnh Tú. Dựa vào đo lường tính toán, chỉ là làm tốt
con đường từ huyện lộ thành phố Thụy Bảo chuyển đến xã lộ của xã Mãnh Tú, cái
con đường chỉ vẻn vẹn hơn mười ki lô mét này thì kinh phí đầu tư phải vượt qua
năm triệu tệ. Đây vẫn chỉ là trùng tu, nếu muốn mở rộng thêm một mét, phí tổn
thì sẽ tăng lên gấp đôi. Nếu muốn làm tốt mấy con đường thông đến chín cái
thôn, tổng đầu tư chỉ sợ lên đến trăm triệu tệ. Cậu có thể thuyết phục bạn của
cậu bỗng dưng cầm một trăm triệu tệ vứt vào cái động không đáy này không?
Đỗ Long nói:
- Bí thư Chung, chi phí một trăm triệu tệ này tính ra là mấy năm trước, hơn
nữa cũng không bao gồm mở rộng mặt đường. Nếu không vốn đầu tư khả năng còn
phải tăng gấp mấy lần, tôi nói đúng chứ?
Chung Lâm Hoa gật gật đầu, Đỗ Long hít vào một hơi, nói:
- Vốn đầu tư quá lớn, cô ấy sẽ không đáp ứng, xem ra chỉ có thể nghĩ biện
pháp khác.