Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂
Đỗ Long đã luyện rất nhiều lần, lúc đầu chiếc máy thao tác vụng về đến nỗi có
thể làm vỡ cả ly thủy tinh, giờ nhẹ nhàng đến mức có thể nhặt được quả trứng
gà, ném qua ném lại, sự phát triển của kỹ thuật cảm ứng hiện đại khiến hắn có
thể yên tâm chơi trò chơi nguy hiểm này.
Đỗ Long cảm thấy không khác gì đang có mặt tại hiện trường, đương nhiên, nếu
như màn hình điện thoại lớn hơn chút nữa thì càng thích...
Cánh tay robot nhẹ nhàng nâng Lâm Nhã Hân đã bị trói lên, tách hai chân cô ra,
nhẹ nhàng đặt cô lên một khung sắt hình chữ nhật treo trên không trung. Sau đó
một cái móc hạ xuống, móc vào sợi dây thừng đằng sau Lâm Nhã Hân, chậm rãi
treo cô lên.
Khi 2/3 cơ thể Lâm Nhã Hân được treo lên thì chiếc móc câu dừng lại, hai cánh
tay robot lại trói lấy đùi và đầu gối cô, cố định cơ thể của cô trên giá đỡ.
Hai chân của Lâm Nhã Hân trên không trung bị hai sợi dây trói kéo sang hai
bên, buộc cố định vào hai cái cọc trên mặt đất.
Toàn thân Lâm Nhã Hân bị trói chặt ngoại trừ phần đầu, hai cánh tay robot bịt
mắt và bịt miệng cô lại, không cho cô nhìn và cũng không cho cô nói. Cuối cùng
cô còn phải đeo một cái bịt tai cực lớn, ngay cả tiếng robot kêu cạch cạch bên
cạnh Lâm Nhã Hân cũng không nghe rõ nữa.
Đột nhiên Lâm Nhã Hân cảm thấy có vật gì đó trượt qua lòng bàn chân trái của
mình, một cảm giác tê dại như điện giật từ gan bàn chân truyền tới não bộ.
- Ô...
Lâm Nhã Hân kêu lên một tiếng, bàn chân trắng nõn nà của cô bỗng giãy dụa,
đúng lúc đó chân phải của cô cũng có cảm giác tê dại như điện giật. Sau đó cảm
giác tê dại từ lòng bàn chân, từ nách và khắp nơi truyền tới, Lâm Nhã Hân
không nhịn được rên lên, hai chân cố gắng né tránh, toàn thân giãy dụa, muốn
tránh khỏi sự công kích đáng sợ kia.
Nhưng toàn thân Lâm Nhã Hân bị trói chặt, làm sao có thể thoát được hình phạt
như địa ngục cho sự lẳng lơ này?
Nếu Lâm Nhã Hân có thể mở miệng thì đã sớm cầu xin Đỗ Long tha mạng rồi, nhưng
bây giờ ngay cả cơ hội xin tha mạng cũng đã bị tước đoạt rồi. Hai cánh tay
robot mỗi tay cầm một cái lông ngỗng, quét lên người đặc biệt là quét lên gan
bàn chân cô, Lâm Nhã Hân không làn thế nào thoát được, trong chốc lát đã đến
mức độ điên cuồng.
Khi nước mắt Lâm Nhã Hân giàn giụa, nước bọt chảy ra, sự chấn động của một vật
nào đó khiến đâm thảng vào miệng khe suối đào nguyên của cô, chỗ đó sớm đã
chảy ra tràn lan. Cảm giác có vật gì đó xâm lấn vào sau đó không ngừng đóng
mở, ngọc trai ngượng ngùng, vừa sợ lại vừa mong đợi quân vương giá lâm.
Gậy mát xa không ngừng lắc lư, gây chấn động trợ giúp từ tay robot dần dần xâm
nhập vào cơ thể Lâm Nhãn Hân. Khi cơ thể Lâm Nhã Hân hoàn toàn bị kích dục mất
đi khả năng kiềm chế, không biết là đau khổ hay là sung sướng, toàn thân cô
giãy dụa, tóc vung vẩy, miệng không ngừng rên lên...
Tay robot tiếp tục dùng lực, những chỗ có thể đâm vào cơ thể Lâm Nhã Hân đều
nhanh chóng bị đâm hết một lượt, bóng rung và gậy mát xa cùng lúc hành động
khiến Lâm Nhã Hân rơi vào tình trạng càng thêm điên cuồng...
A... tạm thời như vậy đã, Hân Nô ngủ ngon nhé...
Đỗ Long đắc ý kết thúc video call, lúc đó màn hình điên cuồng kia bỗng dừng
lại ngay lập tức. Đỗ Long tìm chiếc điện thoại khác, nhắn tin tanh tách:
- Ngô Thăng Hạo, nam, 25 tuổi, dân tộc Hán, cảnh sát nhân dân xã Mãnh Tú,
thành phố Thụy Bảo, châu Đức Hồng. Tông Lập Phong, nam...
...
Sáng sớm, Đỗ Long rời khỏi thôn Đán Đán, tiếp tục tiến về phía trước. Tuy Đỗ
Long cả đêm không ngủ nhưng tinh thần rất phấn chấn, công phu hắn luyện tuy
không thể một quyền bẻ gãy sừng trâu, nhưng mỗi hôm luyện một tiếng đồng hồ là
có thể khiến hắn cả ngày tinh thần minh mẫn. Chỉ một điều đó thôi cũng khiến
Đỗ Long ngày ngày kiên trì tập luyện, huống hồ công dụng của nó không chỉ có
như vậy.
Đỗ Long khoảng 5 giờ chuẩn bị thức dậy luyện công đã kết nối lại với hệ thống
máy tính nhà Lâm Nhã Hân, buổi huấn luyện như địa ngục giằng co cả đêm cuối
cùng đã kết thúc. Lâm Nhã Hân tuy rằng cả thể xác và tinh thần mệt mỏi nhưng
tâm hồn cô đạt được sự cực khoái, thậm chí là mong đợi buổi tối sẽ tiếp tục
luyện tập. Nhưng Đỗ Long không chắc chắn lúc nào có thể lên mạng được, chỉ cần
rời khỏi thôn vào vùng sơn cước thì Đỗ Long sẽ không có chút tín hiệu nào.
Tông Lập Phong tính toán thời gian rất chính xác, sau khi bọn Đỗ Long đi qua
thôn trại thứ ba thì sắp đến buổi trưa, rút cục cũng đã đến nơi Cao Thụy bị
hãm hại.
Vết đá vôi vẽ lại hình dạng người đã bị nước mưa xóa sạch không còn dấu vết gì
nữa, nhờ vào bức ảnh chụp hiện trường cùng chỉ dẫn của Tông Lập Phong, cuối
cùng Đỗ Long đã mường tượng được cảnh hiện trường trong đầu.
Nơi bọn Cao Thụy bị tập kích là nơi sườn núi khúc khuỷu, đoạn đường này phải
giảm tốc độ xuống dưới 30km/ giờ mới có thể vượt qua một cách an toàn được.
Theo báo cáo của công an điều tra cục công an thành phố Thụy Bảo cho thấy, bọn
Cao Thụy đã gặp phải trở ngại không rõ, khi rẽ xe bắt ngờ dừng lại, sau đó bị
tấn công.
Ít nhất là có ba hung thủ tấn công Cao Thụy từ ba phía, bởi vì hiện trường bị
hung thủ xóa sạch dấu vết, rất nhiều manh mối không thể điều tra. Nhưng có thể
xác nhận là trong sự công kích như mưa bão của hung thủ, sự chống cự của bọn
Cao Thụy đã kết thúc rất nhanh.
Súng lục đọ súng trường, đây là cuộc đọ sức không công bằng, huống hồ bọn Cao
Thụy bị đánh từ trên cao xuống trở tay không kịp. Cao Thụy mới nổ được hai
viên đạn đã hi sinh, cảnh sát người dân tộc thiểu số bị tấn công cùng lúc càng
thê thảm, súng của y còn chưa rút ra đã bị giết trên xe.
Trong hang sâu ven đường có thể thấy cây cỏ bị đè nát khi xe cảnh sát bị chặn
lại đẩy xuống khắp đoạn đường hôm đó. Từ vị trí xe bị đẩy xuống có thể tính
được vị trí xe dừng lại, từ vị trí vết đạn trên cửa kính, vị trí của cảnh sát
trên xe và vị trí trúng đạn trên người, có thể tính được vị trí của ba tên sát
thủ. Sau đó cảnh sát hình sự tìm tòi trên triền núi, đúng là đã tìm được vị
trí ba tên hung thủ ẩn nấp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Từ tất cả những chứng cứ tại hiện trường chỉ có thể phán đoán hung thủ đã sử
dụng vũ khí là AK47 toàn thế giới đều ưa chuộng, từ viên đạn có thể biết hung
thủ có ba người, vết chân tại hiện trường có thể biết được chiều cao của hung
thủ không được cao cho lắm. Cảnh sát hình sự có thể thông qua đầu mẩu thuốc lá
phát hiện được DNA của hung thủ, nhưng không có mẫu DNA để đối chiếu, cuộc
điều tra rơi vào thế bế tắc.
Đỗ Long tự mình leo lên sườn núi, điều tra nơi hung thủ ẩn nấp, khi quay về
Lập Tông Phong đã hỏi lần thứ ba:
- Sếp Đỗ, có phát hiện gì không?
Đỗ Long lắc đầu, nếu lúc xảy ra vụ án hắn có mặt tại hiện trường thì có lẽ sẽ
phát hiện ra được manh mối gì đó. Bây giờ thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù
hiện trường có còn dấu vết gì đi chăng nữa thì cũng đã bị phá hủy hết rồi.
Tổ chuyên án cảnh sát hình sự điều tra rất cẩn thận, chuyến đi này của Đỗ Long
dường như là vô nghĩa.
Cuối cùng mọi người ngồi xuống ăn lương khô, Đỗ Long nhìn Ngô Thăng Hạo nói:
- Ngô Thăng Hạo, cậu có ý nghĩ như thế nào về vụ án này?