Lãi Rồi


Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂

-Cắt trúng rồi, lãi thật rồi.
Người vây xung quanh hò hét lên, ai cũng muốn chen chân lên xem cho rõ.
Chỉ thấy ở giữa nửa miếng đá trong tay Đỗ Long lộ ra màu xanh lấp lánh, màu
xanh đậm mà không tươi, nhẹ nhàng như màu nước. Nhiều người hét lên:
-Thủy Chủng, cắt được Thủy Chủng Phỉ Thúy (-5000 tệ một khối, tôi ra giá 5000 một khối, bán cho tôi miếng đá kia, thế nào?
Bên cạnh có người nhướn lên hỏi.
-5000?
Mọi người nhìn người nọ với ánh mắt khinh bỉ. Không nói đến Phỉ thúy còn ẩn
trong phiến đá kia là bao nhiêu, chỉ chừng này lộ ra đã ước chừng bằng ngón
cái, loại Thủy Chủng Phỉ thúy này có giá trị mười ngàn tệ trở lên. Người kia
ra giá thấp như thế, rõ ràng khi dễ người ta không có mắt nhìn hàng. Nhưng bên
cạnh nhiều người lành nghề như vậy sao có thể để y vừa ý được?
-Hai mươi ngàn! Tôi ra mươi ngàn!
Lập tức có người ra giá cao gấp mấy lần.
-Tôi đã nói bán đâu?
Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người im lặng.
Chỉ lại thấy Đỗ Long ngồi xổm xuống, trong tiếng thì thầm, tiếng máy cắt lại
vang lên. Mọi người xung quanh không ngừng phát ra tiếng hô hét. Không phải hô
vì cắt đến màu xanh, mà là sợ Đỗ Long cắt hỏng miếng đá đi.
Đỗ Long cắt mấy dao kia tương đối có chừng mực. Sau khi cắt xong hắn dùng nước
dội cho đá vụn ở ngoài Phỉ thúy trôi đi, trong tay còn lại chính là miếng Phỉ
thúy thô xanh biếc.
-Dùng dao rất tốt!
Có người tán thưởng. Bác trai bên cạnh cũng gật gật đầu khen ngợi, nói:
-Chàng trai này có thể cho mượn miếng Phỉ thúy ngắm một chút không?
Đỗ Long đưa Phỉ thúy cho bác trai, hỏi:
-Bác trai là chuyên gia nghiên cứu Phỉ thúy sao? Thử cho tôi một cái giá được không?
Bác trai lấy ra chiếc kính lúp, nhìn kỹ rồi mới nói:
-Khối Phỉ thúy này mặc dù có vết rạn, sắc nước cũng không được khá lắm. Tuy nhiên sau khi qua tay cao thủ tạo hình, bán đi chắc chắn hơn năm mươi ngàn tệ. Phí thủ công ước chừng trừ đi 10 ngàn. Chàng trai, nếu cậu muốn bán, tôi ra giá năm mươi ngàn, kết giao bằng hữu, được không?
Đỗ Long sảng khoái nói:
-Được, hòn đá kia bán cho ông.
Bác trai vẫy tay về phía sau, một người đàn ông trung niên đi lên, đếm năm
mươi ngàn tệ mới tinh giao cho Đỗ Long. Đỗ Long đưa tiền qua tay Thẩm Băng
Thanh, nói:
-Xem buôn bán lời chưa? Tôi đã nói rồi, vận khí của tôi luôn rất tốt, anh còn không tin nữa không.
Thẩm Băng Thanh hoàn toàn không nói được gì nữa. 800 đồng trong nháy mắt thành
mươi ngàn, khó trách nhiều người đổ xô vào cược thạch như vậy.
-Còn một khối, xẻ hay không?
Bác trai hỏi.
Đỗ Long cười nói:
-Không xẻ, mài là được rồi, ông chủ, lấy máy đánh bóng ra đây.
Ông chủ tuy rằng đỏ mắt, nhưng là người đánh cuộc, thắng là do thực lực hoặc
vận may, lão cũng không nói được. Hơn nữa nếu có Phỉ thúy thì việc buôn bán
của gã lại là chuyện tốt, nên ân cần lấy máy đánh bóng ra.
Đỗ Long đặt khối đá xù xì cát đen ở ngoài đặt xuống đất, kiên nhẫn mài.
Ông chủ ngồi xổm bên cạnh Đỗ Long, nhìn đá vụn bay tán loạn, người xem cũng
nghểnh cổ nhìn.
-Xanh nữa, lại mài ra màu xanh nữa.
Ông chủ hoan hô lên. Đỗ Long cầm lấy nguyên thạch nhìn, chỉ thấy qua màu trắng
bên ngoài quả nhiên lộ ra một chút màu xanh động lòng người. Bác trai kia cũng
xúm lại, nhìn vào chỗ mài kia, nói:
-Tiếp tục chà xát đi, xem bên kia có xanh hay không.
Đỗ Long cười nói:
-Không mài, khối đá kia tôi để lại đưa về chơi dần. Bác trai họ gì? Muốn tôi giúp ông giải thạch không?
Bác trai cười nói;
-Tôi họ Vương, Tam Hoành Vương, tên Hằng Sinh. Anh có thể gọi là Lão Vương. Mấy khối đá này là bộ mặt của quầy hàng này rồi... Đúng rồi, chàng trai họ gì?
-Tôi tên Long Minh Triết, nghĩa là con rồng thông minh. Bác trai, tôi còn muốn đi dạo tiếp, ông chậm rãi dạo chơi, tôi đi trước.
Đỗ Long nói với Vương Hằng Sinh, Bác trai gật gật đầu, cũng xoay người đẩy đám
người chen lấn mà ra ngoài. Quầy hàng này hai lần giải hai lần trúng, càng
nhiều người vây quanh mấy tảng đá. Thấy tựa như mấy tảng đá này còn hơn cả
tiền.
-Người này có chút không thành thật, vừa rồi tôi nghe có người gọi hắn là Đỗ Long.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Bác trai nói.
Vương Hằng Sinh khẽ mỉm cười, nói:
-Nếu là tôi, tôi cũng nói tên giả, Long Minh Triết? Thật thú vị. Minh Triết ngoại trừ thông minh ra, còn có hàm nghĩa ở trong. Chàng trai này thật thú vị. Ông sai người đi điều tra hắn, chú ý đừng để hắn phát hiện.
Người đàn ông trung niên kia gật gật đầu, cũng không thấy gã có hành động gì,
cũng không biết gã chuẩn bị điều tra Đỗ Long như thế nào.
Vương Hằng Sinh nhìn hướng Đỗ Long biến mất, trong lòng thầm nghĩ:
-Chàng trai này, quỷ thật. Cũng không biết hắn làm sao nhìn ra. Khối đá trong tay hắn tám phần cũng là Thủy Chủng, hơn nữa khối lượng lớn, tỉ lệ thoạt nhìn cũng không tệ. Bán đi với giá năm bảy trăm ngàn cũng không là vấn đề. Hắn quả nhiên hiểu nên bo bo giữ... À... Có vẻ như mình đã gặp hắn ở đâu rồi?
-Sao không tiếp tục giải? Nói không chừng có thể bán trăm ngàn, tám chục đấy.
Thẩm Băng Thanh thay rất nhiều người hỏi vấn đề này.
Đỗ Long cười nói:
-Băng Thanh, tôi phát hiện ra anh càng lúc càng giống tay nhiều chuyện rồi đấy. Khối này giá trị phải cao hơn gấp mười lần so với khối kia. Chỗ này nhiều người dòm ngó, tôi cũng không muốn người ta chằm chằm nhìn thế.
Thẩm Băng Thanh hoài nghi nói:
-Anh chỉ đọc qua vài cuốn sách có thể đoán bên trong có Phỉ thúy. Xem ra anh chỉ cần mỗi tháng đến mua mấy khối đá, chẳng bao lâu sẽ thành tỷ phú.
Đỗ Long cười nói:
-Tôi mua đá chỉ là thú vui một chốc thôi, cũng không muốn tốn nhiều tinh lực cho chuyện này. Trên thực tế tôi đã sớm là tỷ phú rồi, anh quên sao? Cổ phần của anh cũng nhanh chóng hơn 500 ngàn rồi, không dùng đến nửa năm anh cũng là triệu phú rồi, nên chuẩn bị mua nhà cưới vợ đi thôi.
Nhắc tới cổ phần của mình, Thẩm Băng Thanh trên mặt cũng lộ ra vui vẻ tươi
cười, nói:
-Tôi còn chán không chơi lâu rồi. Sau vài năm thành tỷ phú hãy lo chuyện này, tạm thời tôi ăn bám anh. Anh không trách tôi quấy nhiễu hạnh phúc của anh chứ?
Đỗ Long cười nói:
-Chỉ cần anh biết đúng lúc rời bỏ, tôi cùng không để ý đến chuyện kẻ hầu đi bên cạnh... Ổ, nói nhầm, là quản gia, quản gia...
Thẩm Băng Thanh đánh hụt một quyền, Đỗ Long sớm cười chạy đi, lúc Thẩm Băng
Thanh tìm được hắn, lại thấy hắn đến trước một quán cược thạch, muốn cướp đi
món bảo bối của cửa hàng nhà người ta.
Đỗ Long dạo bên ngoài phố một vòng, mua hơn mười khối đá, tiêu không đến mười
ngàn tệ. Sau đó hắn lại mua máy cắt kim loại và máy đánh bóng, đang tính trở
về dần dần chơi với mấy phiến đá đó.
Thẩm Băng Thanh cũng mua ít đồ kỷ niệm, ví như gấm, túi thơm, vân vân, gã nói
muốn treo lên màn làm trang sức. Thẩm Băng Thanh còn mua thêm khuyên tai ngọc.
Đỗ Long khuyên gã đừng mua, chờ Đỗ Long giải ra Phỉ thúy sẽ cho gã một khối
đẹp, ra hiệu kim hoàn người ta làm cho, cam đoan hàng thật giá trị thật, vừa
đẹp vừa rẻ, so với mua ở đây lời hơn nhiều.
Thẩm Băng Thanh nghe Đỗ Long đề xuất, hai người thuê một xe ba bánh, chở mấy
thứ lớn như máy cắt kim loại, trở về nhà khách đã thuê phòng.
-Tối qua không phải anh nói với Lão Tông là không có hứng thú với cược thạch đấy sao? Hôm nay lại mua một lúc nhiều như vậy?
Thẩm Băng Thanh đột nhiên nhớ tới hôm qua khi bọn họ thu được khối nguyên
thạch. Đúng là lúc ấy Đỗ Long giống như là không hề có hứng thú với khối
nguyên thạch ấy. Hôm nay đột nhiên thay đổi, không khỏi khơi dậy lòng hiếu kỳ
của gã
Đỗ Long nói:
-Hòn đá kia là vật rất quý, có thể nhìn ra không ít màu xanh, giá trị tương đối cao. Đó là tang vật thu được, sao có thể tùy tiện lấy làm của riêng? Tông Lập Phong người này anh phải cần thận. Anh ta trước sau trong ngoài không nhất quán, không thể nào không biết hòn đá kia rất giá trị. Đêm qua có thể là đang thăm dò tôi, chúng ta cũng không thể để anh ta nắm được nhược điểm.
Trên trời đột nhiên rớt xuống mấy hạt mưa. Đỗ Long ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy
đám mây đen lớn kéo từ phía nam lại, không trung rất nhanh đã trùm kín mây
đen, đổ mưa to tầm tã...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #351