Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂
Trong rừng có một con đường mới bị người ta giẫm lên. Nếu không có sự quan sát
vô cùng cẩn thận của Tông Lập Phong, trong rừng rậm mờ mịt, dấu vết ấy vốn
không dễ phân biệt.
Tông Lập Phong cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất, còn có đám cỏ nhỏ bị
giẫm lên, đám bụi gai bị lưỡi hái cắt đứt...
Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, cho nên
bọn họ cũng đang chăm chỉ quan sát, không ngừng học hỏi Tông Lập Phong.
Tông Lập Phong nhặt một mảnh lá cây dương xỉ sạch sẽ bị đứt lên, quan sát chỗ
bị đứt, lại liếm phía đứt một cái, nói:
-Phía trước có một đám người đi qua cách chừng 3-4 giờ, ước chừng 5-6 người. Bọn chúng đã đi đường xa, trên lưỡi hái đã thấm đầy nhựa cây, đã trở nên không còn sắc bén. Bọn chúng đã rất mệt. Có lẽ nơi chúng nghỉ cách chúng ta không xa lắm.
Đỗ Long cũng nhặt mảnh lá cây bị đứt lên coi, chỉ thấy phía bị đứt có chút
răng cưa, không giống như lưỡi hái sắc bén lướt qua. Tông Lập Phong sở dĩ nói
bọn họ đã rất mệt là vì bước chân bọn chúng rất nặng nề, thậm chí còn có chút
kéo dài dấu vết, dễ nhận thấy người vận chuyển đồ buôn lậu đã mệt mỏi đến mức
ngay cả chân đều cũng muốn khuỵu xuống rồi.
Đỗ Long hỏi:
-Anh Tông, có thể nhìn ra bọn chúng buôn lậu gì không?
Tông Lập Phong lắc đầu:
-Không nhận ra được. Tuy nhiên một đoàn chỉ có 5-6 người trừ người cảnh giới trước sau, người mang đồ nhiều nhất cũng chỉ 3-4 người thôi. Hơn nữa bọn chúng không mang theo la, hẳn không phải là súng hay sản phẩm điện tử. Rất có khả năng là thuốc phiện hoặc ngọc phỉ thúy. Nếu là thuốc phiện, chuyến này vận chuyển tối thiểu cũng có 20-30 kg. Theo lệ thường, bọn buôn lậu sẽ chia thứ đó ra làm 5-8 nhóm vận chuyển khác nhau, tổng khối lượng chắc khoảng trên dưới hai ba trăm kg.
-Nhiều vậy sao!
Thẩm Băng Thanh hít vào một hơi khí lạnh, mang 1kg thuốc phiện trở lên có thể
coi là vụ án buôn lậu thuốc phiện cực kỳ lớn rồi, 300kg là khái niệm gì? Nếu
như là bạch phiến mà nói, dựa theo giá cả thành phố Ngọc Minh, ước chừng 350
đồng 1 gam, 300kg là hơn một trăm triệu. Đây là giá hàng nguyên chất, bình
thường người bán thuốc phiện sẽ pha loãng hàng ra rất nhiều lần, lợi ích còn
gấp bội, tiền thu vào khó mà tính được.
-Nội địa đã thấy nhiều rồi, nhưng so với ở biên cảnh thì không là gì. Một khi đưa được đến đích, hàng sẽ được chia cho tầng tầng người bán lẻ. Thường thường trăm phần thì chỉ lãi được 1-2 phần, cho nên lượng tiền thu về có về không lớn lắm đâu.
Tông Lập Phong giải thích.
-Một chuyến có 300kg, riêng chỉ tuyến đường này hằng năm có thể vận chuyển vào trong nước bao nhiêu thuốc phiện?
Thẩm Băng Thanh kinh sợ than lên.
Tông Lập Phong nói:
-Chuyện khác tôi không biết, chỉ biết là từ trên đánh công văn xuống, nói là sản lượng của vùng Tam giác vàng gieo trồng thuốc phiện tăng lên từng năm. Mỗi năm sản xuất hơn 600kg thuốc phiện, trong đó hơn 5 phần là quá cảnh qua nước ta. Trải qua nhiều năm như vậy, anh nói hàng năm sẽ có bao nhiêu thuốc phiện được đưa vào?
Thẩm Băng Thanh hết nói, điều Tông Lập Phong nói đều có thể tra ra. Theo cách
sản xuất mới, cây thuốc phiện gieo trồng tại Tam giác vàng một lần nữa tăng
lên, hơn nữa hàng năm còn tăng lên rất mạnh, 3-4 năm là có thể gấp bội. Hàng
năm thuốc phiện vào trong nước theo đủ mọi con đường, phải đến mấy trăm tấn.
Trùm ma túy lớn này, một lần vận chuyển 1 tấn thuốc phiện đưa vào trong nước
thật sự không thấm vào đâu.
Tông Lập Phong nói:
-Chuyện này không phải là ngày nào cũng có, mỗi năm có thể gặp một lần là may rồi. Dù sao đường biên giới giáp với Myanmar dài hàng trăm km, cũng không thể dùng lưới sắt để quây, bọn buôn lậu có ngàn vạn cách, chưa chắc sẽ đi qua con đường xã Mãnh Tú của chúng ta.
Đỗ Long nói:
-Được rồi, các anh đừng quanh co với số lượng bọn buôn lậu nữa, đợi bắt được bọn buôn thuốc phiện, chỉ cần biết chuyến này bọn chúng có bao nhiêu thôi. Anh Tông, anh xem phía sau còn gì nữa không?
Tông Lập Phong nói:
-Con đường này còn rất mới, hẳn là không có nhiều người đi qua, không có điều bất ngờ xảy ra thì hẳn là có 1-2 nhóm. Chúng ta tìm chỗ nấp xem vận may thế nào.
-Chống ma túy cũng phải xem vận may?
Đỗ Long lúc theo Tông Lập Phong bò trên sườn núi, nói.
Tông Lập Phong nói:
-Đương nhiên phải có vận may, nếu không may có một trận mưa hoặc một cơn gió có thể khiến bọn chúng tạm dừng vận chuyển, hoặc là đổi đường. Bọn chúng cũng có thể ở trong ổ vui vẻ, chúng ta sẽ gian nan.
Đỗ Long cười nói:
-Vận may của tôi luôn không kém, hôm nay nhất định sẽ có thu hoạch đấy.
Ba người tìm một chỗ giữa sườn núi ngồi chờ. Dưới làn mưa rừng nhiệt đới này,
tầm mắt rất hạn chế, trước mắt một mảng màu xanh, cách 10m có người đi qua
cũng chưa chắc có thể phát hiện cho nên phải tìm được vị trí thuận lợi. Tông
Lập Phong bẻ ít cành lá rải xuống đất, làm thành một chỗ nghỉ ngơi cho cả
nhóm. Sau đó, nhân lúc bọn buôn lậu còn chưa đến, gã bắt đầu giảng giải cho
bọn Đỗ Long về những kỹ xảo sinh tồn ở khu rừng này.
Chỉ trong chốc lát có rất nhiều muỗi đốt bọn họ, Thẩm Băng Thanh muốn xịt
thuốc đuổi muỗi lên người, liền bị Tông Lập Phong vội ngăn lại. Tuy rằng không
khí trong rừng rậm lưu thông kém, nhưng trong thời gian dài, mùi hương vẫn sẽ
lan tỏa xung quanh. Kẻ buôn ma túy bình thường kinh nghiệm đã vô cùng phong
phú và rất nhạy cảm, người đang buôn thuốc phiện thì lại càng trước sau trông
chừng. Nếu chỉ vì mấy con muỗi đốt mà làm hỏng đại sự thì không đáng rồi.
Một tiếng “Ục...” từ trong bụng Đỗ Long truyền ra, đã không còn sớm nữa... Bọn
họ ngồi chồm hổm ở đây chờ đã 3 giờ, trời bắt đầu tối...
Tông Lập Phong đề nghị:
-Đã qua 6-7 giờ, có lẽ tôi đã đoán sai, bọn buôn thuốc phiện sẽ không tới. Chúng ta khẩn trương ăn một chút gì, sau đó xuống núi, sau khi trời tối, trong rừng rậm rất dễ lạc đường.
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Không! Tôi có dự cảm bọn chúng sẽ đến đây. Chúng ta tiếp tục chú ý, cho dù có trấn thủ ở đây một đêm cũng đừng lo, cứ coi như là đóng quân dã ngoại.
Tông Lập Phong cười khổ nói:
-Đây cũng không phải được tốt như đóng quân dã ngoại, hơn nữa chúng ta cũng không mang theo lều trại. Bây giờ còn là thời điểm rét tháng 3, trong núi nửa đêm vừa ướt vừa lạnh, chịu không thấu đâu.
Đỗ Long nói:
-Không thử một chút sao biết như thế nào. Anh Tông, anh để tôi thử xem.
Tông Lập Phong cau mày ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Được rồi. Tôi đi chuẩn bị trước chút, đến phía sau đặt ít cạm bẫy, sau đó kiếm ít cây cỏ khô, đến lúc nào chịu không nổi có thể đốt lên sưởi.
Đỗ Long gật gật đầu nói:
-Băng Thanh, tôi ngồi đây trông chừng, anh đi giúp anh Tông.
-Không cần, mình tôi cũng có thể làm được. Nếu phát hiện có người đến, hai người các anh có thể tương trợ lẫn nhau.
Tông Lập Phong cười cười với Thẩm Băng Thanh, xoay người đi rồi, Thẩm Băng
Thanh do dự một chút, không đi theo.
-Dự cảm của anh có đúng không đấy?
Thẩm Băng Thanh nằm sấp bên cạnh Đỗ Long, cầm lấy kính viễn vọng đa chức năng
đứng lên nhìn ra xa.
Đỗ Long cười nói:
-Dự cảm của tôi luôn rất chuẩn, có muốn đánh cược không? Ai thua thì giặt tất thối một tháng?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Cược thì cược, tôi cá là đêm nay chúng ta nhất định có thu hoạch đấy.
Đỗ Long cười nói:
-Anh đúng là đồ xấu xa. Được rồi, tôi cá là đêm nay không thu hoạch được bất kỳ cái gì. Anh nhất định phải thua, ồ, phải giúp tôi giặt tất thối một tháng nhé. Thế nào? Còn dám cá không?
Ánh mắt Thẩm Băng Thanh xem xét chằm chằm một lúc, cuối cùng cắn răng một cái,
nói:
-Cược. Không phải là giặt tất sao? Tôi cá rồi đấy.
Đỗ Long cứng họng nói:
-Anh... Tôi không cược. Đồ xấu xa...
Thẩm Băng Thanh vui vẻ cười ha hả, thanh âm truyền thật xa...