Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂
Sáng sớm, xe bán tải đã lặng lẽ rời xã Mãnh Tú, chạy về hướng ngọn núi. Tông
Lập Phong ngồi ở ghế phụ cười nói:
-Anh Đỗ, tối qua ngủ thế nào?
Đỗ Long cười nói:
-Cũng tàm tạm, muỗi hơi nhiều, nhưng có màn nên không sao cả.
Tông Lập Phong cười nói:
-Tầng dưới cũng nghe được tiếng ngáy của hai người. Anh ngủ tàm tạm, vậy khẳng định là tiểu Thẩm ngủ không ngon rồi.
Thẩm Băng Thanh thình lình nói:
-Hôm qua quá mệt mỏi, ngáy hẳn là tôi. Đỗ Long, nhất định làm cho anh ngủ không ngon rồi. Bình thường cũng không ngáy to như vậy đâu.
Đỗ Long cười nói:
-Không sao, anh quên rồi à? Tôi vốn khó ngủ, lúc anh ngáy vang như sấm, tôi đeo tai nghe nghịch máy tính mà.
-Biết nghịch máy tính thật hay, cái đó tôi một chút cũng không biết chơi.
Tông Lập Phong cười nói:
-Lúc nào rảnh hai người chỉ cho tôi với. Đứa con muốn chat webcam với tôi, mà tôi thì không biết mày mò thứ đó như thế nào.
Đỗ Long cười nói:
-Là chat webcam? Chuyện ấy rất đơn giản, lúc về tôi sẽ chỉ cho, làm vài lần là quen ngay.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
-Anh Tông, thôn Nhị Lang là thôn gì? Là nơi có gì đặc biệt cần chú ý sao?
Tông Lập Phong nói:
-Thôn Nhị Lang là thôn rất đẹp, thôn nữ nơi ấy xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên...
Tông Lập Phong đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh cười nói:
-Tiểu Thẩm, anh bộ dạng thanh tú như vậy, chớ để các cô gái thôn Nhị Lang để ý, nếu không là các cô ấy sẽ bắt anh thành thân cùng đấy.
Thẩm Băng Thanh mặt liền đỏ lên, gã nói:
-Anh Tông, đừng nói đùa, tôi rất nghiêm túc.
Tông Lập Phong cười nói:
-Tôi cũng nói thật. Cô bé Đao chính là người thôn Nhị Lang. Hôm qua anh cũng thấy đấy, các cô gái thôn Nhị Lang đặc biệt đa tình, các cô thích ra mặt theo đuổi tình yêu của mình. Anh không thích các cô ấy, tốt nhất không nên cười với họ, nếu các cô có tặng hoa cho anh, ngàn vạn lần đừng lấy, anh phải nhẹ nhàng nói cho họ biết anh đã có bạn gái, như vậy mới có thể xua tan ý nghĩ của các cô ấy.
Đỗ Long nói:
-Tôi thấy cô bé Đao kia không tệ, tên đầy đủ của cô ấy là gì nhỉ?
Tông Lập Phong nói:
-Cô ấy tên Đao Nguyệt Nga, cha mẹ cô đều họ Đao, nên mở quán rượu gia đình gọi là Uyên Ương đao, cũng là khá chuẩn đấy. Thôn Nhị Lang là thôn xóm của dân tộc Thái, rất nhiều người họ Đao, nếu không thì là họ Nham hoặc họ Ngọc...
Tông Lập Phong đúng là rất hiểu biết về thôn Nhị Lang. Trong lúc lão nói, xe
bán tải chạy vào núi sâu dọc theo đường núi quanh co...
Thôn Nhị Lang là một thôn tương đối gần xã Mãnh Tú, người dân khá thuần phác,
phạm án không cao. Trong chín thôn xóm của xã Mãnh Tú xem như khá nghèo, nhưng
còn tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của Đỗ Long. Trong thôn nhiều nhà lầu mới
cất, đầy khí thế, mấy căn phòng của đồn công an xã Mãnh Tú kia căn bản không
thể nào sánh bằng.
Thấy xe cảnh sát tiến vào, người dân thôn Nhị Lang đều tò mò nhìn lại. Tông
Lập Phong từ trong xe thò đầu ra, chào hỏi mọi người.
Ở cửa văn phòng thôn, một cụ già tóc hoa râm đi ra, nhìn Tông Lập Phong nói:
-Cậu Tông, đồn công an các cậu mới thay xe cảnh sát à?
Tông Lập Phong cười nói:
-Ông trưởng thôn, xe này là Đồn trưởng mới tới của chúng tôi mang tới đấy. Đồn trưởng Đỗ, vị này chính là Trưởng thôn Nhị Lang, Đao Cương Hãn.
Đỗ Long xuống xe, nhiệt tình đưa tay về phía ông trưởng thôn, nói:
-Ông trưởng thôn, tôi tên là Đỗ Long, ông có thể gọi tôi là Tiểu Đỗ. Ông trưởng thôn, trong khoảng thời gian này thôn ta có xảy ra chuyện gì không?
Đao Cương Hãn rất kinh ngạc đối với Đỗ Long, ông ta cùng bắt tay Đỗ Long, nói:
-Đồn trưởng Đỗ thật trẻ quá, nhờ hồng phúc của anh, thôn chúng tôi gần đây rất tốt.
Đỗ Long cười nói:
-Vậy tôi an tâm rồi.
Không ít trẻ con chạy đến xe cảnh sát, Tông Lập Phong đem kẹo chia cho bọn
chúng, nói với Đao Cương Hãn:
-Ông trưởng thôn, Đồn trưởng Đỗ mới đến, tôi dẫn anh ấy đi đây đó cho quen, nếu thôn Nhị Lang không có việc gì, chúng tôi đi trước.
Đao Cương Hãn nói:
-Mấy ngày gần đây cũng không phải không có chuyện gì. Các anh tốt nhất chớ đi đường vách đá, bên kia gần đây nghe nói không an toàn lắm.
Tông Lập Phong ngầm hiểu, nói:
-Biết rồi, ông trưởng thôn, gói trà này là tôi mang đến riêng cho ông.
Lúc Đao Cương Hãn nhận gói trà, ồng cười mắng:
-Chàng trai trẻ này, không thấy con thỏ không thả chim ưng, thật là đáng đánh đòn.
Tông Lập Phong cười hì hì nói:
-Ông Trưởng thôn, chút tiền lương của tôi cũng không dễ dàng gì...
Xe cảnh sát rời thôn Nhị Lang, thần trí khẩn trương của Thẩm Băng Thanh cuối
cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tông Lập Phong nói:
-Ông trưởng thôn là người có tâm. Lúc nãy ông ấy nói cho tôi biết, bên kia núi có một đường vách đá, có bọn buôn lậu này nọ, dặn chúng ta cẩn thận chút.
Đỗ Long hỏi:
-Đường vách đá? Nó ở đâu?
Tông Lập Phong đưa bản đồ cục công an xuất bản ra, chỉ cho Đỗ Long xem, nói:
-Chính là chỗ này, chỗ này địa thế khá hiểm trở, ô tô căn bản không thể đi lại. Rất nhiều tên buôn lậu tránh đi đường lớn, liền đi từ vách đá qua, rất khó mà phát hiện.
Đỗ Long liếc mắt nhìn bản đồ, nói;
-Tin tức đều truyền ra, xem ra lúc này đây bọn họ chạy rồi.
Tông Lập Phong nói:
-Cũng chưa hẳn. Ông trưởng thôn tin tức tinh thông, ông ấy sẽ không nói sai để đánh lừa tôi. Hàng buôn lậu sẽ không chuyển hết trong một ngày, nói như vậy, bọn buôn lậu đều chia hàng ra mấy phần, sau đó sai thủ hạ thay nhau mang vào, chỉ cần bất luận có gì gió thổi cỏ lay, bọn chúng sẽ lập tức thay đổi đường đi nước bước, hoặc là tạm thời đóng băng. Tổn thất một hay vài phần hàng hóa, so với lợi nhuận mà nói, không thấm vào đâu. Cho nên, bây giờ chúng ta nếu bất ngờ đột kích, may mắn thì sẽ có chút thu hoạch.
Đỗ Long có phần cảm thấy hứng thú, nói:
-Vậy chúng ta phải đi thử vận may thôi. Phương diện này tôi và Băng Thanh cũng không hiểu rõ lắm, nên hành động như thế nào, theo anh sắp xếp.
Tông Lập Phong vuốt cằm nói:
-Tôi sẽ không khách sáo, đi dọc con đường này tầm một giờ sẽ có một lối rẽ về hướng nam...
Đỗ Long đi theo hướng Tông Lập Phong chỉ. Khi trước mặt xa xa đã nhìn thấy một
mảnh núi rừng hiểm trở, Tông Lập Phong bảo Đỗ Long đỗ xe cảnh sát ở một chỗ
trong rừng nguyên sinh, dùng cành lá cây che lại. Tông Lập Phong thậm chí còn
dùng cành cây xóa dấu vết bánh xe trên đường.
Tông Lập Phong giải thích:
-Phần tử buôn lậu rất giảo hoạt, thường xuyên phái người đi thám thính. Nếu bọn chúng thấy vết bánh xe, sẽ lập tức thay đổi kế hoạch đấy.
Tông Lập Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, lão tự mình lần lượt kiểm tra áo
chống đạn, súng ống của bọn Đỗ Long. Đây không phải là chuyện đùa, bọn buôn
lậu phần lớn đều trang bị vũ khí, hơn nữa bọn buôn thuốc phiện, buôn súng khi
bị bắt thì mười người đều có tám chín người bị bắn chết. Giáp mặt bọn chúng
rất nguy hiểm, có chút sai lầm sẽ xảy ra phiền toái lớn, cho nên không thể
không chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Thẩm Băng Thanh cũng trở nên nghiêm túc, chỉ có Đỗ Long vẫn giữ bộ dạng lão
thần như trước. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, ba người mỗi người khoác một
ba lô sau lưng, dưới sự dẫn dắt của Tông Lập Phong, đi bộ tiến sâu vào trong
rừng nguyên sinh. Chỉ chớp mắt bọn họ đã khuất trong rừng xanh mờ mịt, trước
thiên nhiên, con người thật nhỏ bé...