Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂
Đỗ Long từng ở lại đồn công an, bây giờ hắn biết công việc lúc đầu thoải mái
thế nào. Cái gì cũng phải lo, câu nói này thật quá mơ hồ nhưng cũng nói rõ vấn
đề. Đồn công an xã Mãnh Tú nằm sát vùng biên giới, ở đây cảnh sát không đủ,
công việc của cảnh sát không rõ ràng. Ngoại trừ giữ gìn trị an, bắt tội phạm
ra, còn có giao thông, phòng cháy cũng là chức trách của đồn công an. Ngoài ra
họ còn gánh luôn trách nhiệm của kiểm lâm, công an chống buôn lậu mà phần lớn
đều là buôn lậu thuốc phiện, buôn bán súng, nhỏ thì cũng là trộm bò của nông
dân. Những việc này đồn công an đều phải quản.
Đương nhiên công việc của đồn công an xã Mãnh Tú rất nặng nề, nguy hiểm nhất
là bắt những tên buôn lậu ma túy và súng ống.
Trước khi Cao Thụy gặp chuyện, hắn mỗi ngày đều phải chạy chiếc Toyota việt dã
vòng quanh thôn xem có phát sinh hành vi buôn lậu hay không. Đây đã là cực hạn
của hắn, phải biết rằng một lần đi như thế phải mất ba bốn ngày. Đường núi gập
ghềnh rất khó đi, nhiều lúc đến cả chiếc xe việt dã nhập khẩu đắt tiền cũng
không chạy được. Rất nhiều đường buôn lậu đều đi bằng đường bộ, rất hẻo lánh
khó đi, muốn lục soát một chuyến cũng tốn rất nhiều thời gian.
Tông Lập Phong nói sơ lược một chút tình hình công tác của đồn công an xã Mãnh
Tú, đã hơn nửa tiếng, Đỗ Long nghe cũng đau cả đầu. Trong đầu hắn đang xử lý
một chút, hắn nói:
- Sếp Cao phân công cho mọi người rất rõ ràng, tôi thấy mọi người nên tiếp
tục chấp hành. Tôi và phó đồn trưởng Tông còn có một đồng sự nữa tạm thời chưa
đến sẽ phụ trách những vụ án lớn như giết người, chống ma túy… Mọi người có ý
kiến gì không?
Nếu có đầy đủ nhân sự, Đỗ Long có thể sắp xếp hoàn thiện hơn, nhưng tiếc là
đồn công an xã Mãnh Tú chỉ có mấy người, Đỗ Long dù lợi hại cũng chỉ có thể
kêu khổ mà thôi. Cách phân phối người mới đến xã Mãnh Tú của Cao Thụy cũng rất
thực tiễn. Nhiều công an cũng từ thôn ra, họ chuyên phụ trách một thôn và cũng
làm rất tốt.
Mọi người đối với việc duy trì công tác như thế cũng không dị nghị gì, dù sao
thì Đỗ Long và Cao Thụy cũng làm công việc nguy hiểm nhất. Những người khác
nhiều lắm cũng chỉ là mệt chút, đi tuyên truyền cách phòng cháy trong thôn hay
là những khiến thức thông thường, chả có nguy hiểm gì. Mấy thôn trại này thì
có Bí thư, ban quản lý thôn, cũng chẳng có bao nhiêu vụ án cần người đi điều
tra.
Đỗ Long phát cho mỗi người một điếu thuốc Hồng Tháp Sơn, nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến thì cứ như vậy đi. Phó đồn trưởng Tông, sáng
ngày mai tôi muốn đi đến chỗ Cao Thụy bị hại xem thử, cậu dẫn đường cho tôi
đi.
Tông Lập Phong cau mày nói:
- Đồn trưởng Đỗ, không phải tôi cố ý làm khó dễ, nhưng chỗ kia không có xe
thật sự rất phiền toái, đi đường ít nhất phải hai ngày.
Đỗ Long nói:
- Rất nhanh sẽ có xe thôi, người đồng sự cùng đến với tôi nói tối nay sẽ có.
Xe tôi tạm thời sẽ làm xe công, đợi chiếc Toyota kia sửa xong thì giao cho cậu
Tông quản lý. Cậu Tông, đừng nói cậu không có giấy phép lái xe đấy?
Tông Lập Phong lập tức vui vẻ, đồn công an có thêm một chiếc xe thì sẽ thuận
tiện hơn nhiều. Xe trước kia đều bị Cao Thụy chiếm, Tông Lập Phong mặc dù
không nói nhưng trong lòng có chút không vui. Nhanh như thế y đã có xe chạy,
Tông Lập Phong cười nói:
- Bằng lái sẽ có sớm thôi, chỉ là không có nhiều cơ hội lái xe… Sếp Đỗ, xe
bán tải của sếp sợ là động cơ không đủ, có những vùng núi rất khó đi, sợ là
nữa đường chết máy thì khổ, chi bằng sếp lái chiếc xe Toyota đi.
Đỗ Long nói:
- Không cần, xe kia là tôi mua, đã tân trang lại, động cơ không thua gì chiếc
Toyota, ngày mai cậu sẽ biết nó tốt thế nào. Chiếc xe này giống như vợ của tôi
vậy, tôi không nỡ để người bình thường chạy.
Tất cả mọi người mỉm cười, khói thuốc lượn lờ trong phòng học, không đã dịu đi
rất nhiều. Ngoại trừ Hoàng Thế Thù khuôn mặt còn khó chịu thì mọi người đều đã
phấn khởi lên.
Lữ Á Vĩ nhân cơ hội nói:
- Đồn trưởng Đỗ, quan hệ của anh với cục trưởng rất tốt, sao không đề cập một
chút yêu cầu với ông ấy? Cấp cho mỗi người chúng tôi một chiếc xe đạp leo núi
thế có tốt không, xe trên thị trường đắt quá chúng tôi không mua nổi, xe đạp
bình thường chạy đường núi thì mệt lắm. Yêu cầu này… không biết có quá đáng
lắm không?
Đỗ Long cười nói:
- Yêu cầu của anh tôi sẽ phản ánh với cục trưởng Lý. Nếu kinh phí không đủ
tạm thời không đáp ứng được nhu cầu của mọi người, tôi sẽ bỏ tiền mua cho mỗi
người một chiếc xe đạp leo núi.
- Như vậy có ổn không?
Tông Lập Phong do dự nói
Đỗ Long nói:
- Có cái gì không tốt? Chỉ cần có lợi cho công tác mọi người là được, mọi
người không cần khách khí với tôi. Tôi vẫn có chút tài sản, chút tiền lẻ này
tôi không đề ý đâu. Mọi người còn cần việc gì thì cứ nói, chỉ cần là hợp lý,
cục không đáp ứng được tôi sẽ đáp ứng cho mọi người.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, Tần Tuấn đề nghị:
- Đồn trưởng Đỗ, hiện tại cái gì cũng cũ, trong đồn công an chỉ có một cái
máy vi tính cũ, hơn nữa còn không thể lên mạng. Anh có thể mua cho chúng ta
một cái mới, hơn nữa còn cài mạng nữa, như thế rất có lợi cho công tác đấy.
Đỗ Long ghi lại những yêu cầu của Tần Tuấn vào điện thoại di động. Mọi người
nhìn chiếc điện thoại của hắn với cặp mắt thèm thuồng, Đỗ Long mỉm cười nói:
- Mấy anh đừng nhìn như thế, chỉ cần các anh cố gắng công tác, lúc khen
thưởng giữa năm, cuối năm, hai người có thành tích tốt nhất đều sẽ được một
phần thưởng không nhỏ. Đến lúc đó muốn mua cái gì thì mua cái đó, điện thoại
thế này cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, đến lúc đó sợ mọi người lại
không nỡ.
Tất cả mọi người mỉm cười, trên mặt đều lộ ra vẻ hài lòng. Mua chiếc điện
thoại như thế cũng không thành vấn đề vậy tiền thưởng ít nhất cũng khoảng năm
ngàn tệ? Con số này đối với công an vùng núi này quả là không ít.
Đỗ Long tiếp tục dùng uy thế tiền bạc, hắn nói:
- Sau này mọi người khi ra ngoài liên hoan đừng lấy tiền công nữa, mọi chi
phí tôi sẽ trả. Tiền công có hạn, dùng vào những việc cần thiết thì tốt hơn.
Nhà mọi người có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mọi
người. Yêu cầu duy nhất của tôi đối với mọi người là làm tốt bổn phận của
mình, chuyện nhỏ này chắc không khó làm đúng không?
- Làm thì không khó, nhưng…
Tông Lập Phong ngừng lại một chút rồi nói:
- Đồn trưởng Đỗ, nếu như số tiền trong những vụ án mà chúng ta điều tra là
tiền tham ô thì có thể làm kinh phí công tác… tình hình trong đồn công an sẽ
có thay đổi lớn…
Đỗ Long nhướn mày, không ngờ Tông Lập Phong lại công khai đề cập yêu cầu này,
có phải hơi quá đáng không? Nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo nhìn mọi
người, chỉ thấy mọi người không ai bất ngờ, hơn nữa còn có chút chờ đợi. Đỗ
Long nghĩ thầm, nói:
- Cậu Tông, lúc Đồn trưởng Cao còn đã từng có chuyện như thế sao?
Tông Lập Phong gật đầu, nói:
- Đây là lệ thường rồi, cục trưởng Lý cũng biết, bình thường bất luận số tiền
như thế nào, chúng tôi chỉ giữ lại năm mươi ngàn tệ. Đấy là còn ít, thôn bên
cạnh họ lấy theo tỉ lệ, một lần lấy ra không ít đâu.