Tình Huống Liên Tục Xảy Ra


Người đăng: ꧁༄༂๖ۣۜPhương༒๖ۣۜNguyên༂࿐꧂

Mọi người cứ nói chuyện, cháu đi vệ sinh một lát...
Thẩm Băng Thanh thấy tình thế không ổn lắm thì có ý tránh đi, nhưng Đỗ Long
một tay kéo phắt anh ta lại nói:
- Đừng đi, bố tớ sẽ không hại bọn mình đâu...Bố, bố nói đi, gia nhập bên bố
thì có lợi gì?
Đỗ Khang nghiêm mặt nói:
- Lợi là có thể có thêm một khoản tiền lương, một khoản phúc lợi, và cả các
loại hỗ trợ như anh muốn. Đương nhiên nếu anh gặp phải khó khăn gì thì tổ chức
cũng có thể trở thành chỗ dựa lớn nhất của anh. Hại là ở chỗ có thể anh sẽ gặp
phải những nguy hiểm khi thi hành một số nhiệm vụ đặc biệt.
Đỗ Long tiếp tục truy hỏi:
- Nếu gia nhập thì sẽ trở thành thành viên chính thức của tổ chức ngay lập
tức ạ?
Đỗ Khang nói:
- Anh nghĩ đơn giản quá đấy, vừa mới gia nhập thì chỉ có thể là người ở tít
vòng bên ngoài cùng. Phụ trách thám thính, thu thập tình báo hoặc trực tiếp
nghe theo sự sắp xếp của tổ chức để hoàn thành một số nhiệm vụ đơn giản mà
thôi. Từ vòng ngoài cùng để vào tới được thành viên chính thức của tổ chức vẫn
còn ba cấp bậc nữa. Mỗi khi hoàn thành xong một nhiệm vụ đều có thể nhận được
một khoản thù lao không tồi.
Đỗ Long cười nói:
- Xem ra gia nhập cũng không có gì tệ lắm. Tuy nhiên con muốn hỏi thêm một
câu nữa, cái người tên Cao Thụy đó giữ cấp bậc gì trong Cục An ninh Quốc gia?
Ít nhất thì con cũng không thể thấp hơn anh ta chứ?
Trong ánh mắt Đỗ Khang lộ ra một sự tán thưởng, còn trên mặt ông Lưu, ông
Vương thì lại thoáng hiện một sự kinh ngạc. Bọn họ không thể nào hiểu được làm
thế nào mà Đỗ Long nhìn ra Cao Thụy là người của Cục An ninh Quốc gia. Bởi vì
đây là vấn đề mang tính cơ mật cao. Ngay cả những người cấp bậc hơi thấp trong
nội bộ Cục An ninh Quốc gia cũng không thể nào biết được điều cơ mật này.
- Tôi nói thằng nhóc này tinh nhanh không sai chứ?
Đỗ Khang cười nói:
- Anh đoán không sai, Cao Thụy đúng là người của bên bố. Cậu ta thuộc cấp 2 ở
vòng ngoài. Tuy anh là con trai bố, nhưng bố cũng không thể thiên vị được. Anh
vẫn phải bắt đầu làm từ cấp thứ 3. Đợi hoàn thành được nhiều nhiệm vụ thì tự
nhiên sẽ được thăng cấp do ghi công.
Đỗ Long bất lực nói:
- Thôi được, tất cả bắt đầu từ số không vậy. Bây giờ có thể nói cho con biết
để gia nhập thì cần những thủ tục gì? Và có những nhiệm vụ gì đang đợi con
được rồi chứ?
Đỗ Khang nói:
- Không cần thủ tục gì cả, bố nói anh là người của tổ chức thì anh chính là
người của tổ chức rồi. Nhân viên vòng ngoài đều không cần hồ sơ. Chỉ khi nào
anh hoàn thành nhiệm vụ thì mới có cấp trên trực tiếp chỉ đạo anh. Cũng chính
là người sẽ liên lạc phát thưởng cho anh. Hiện giờ anh vẫn chưa tới lúc cần
đảm nhiệm, còn sớm để phân công nhiệm vụ cho anh. Trước hết anh cần đứng vững
trên gót chân đã rồi sau đó tính tiếp. Nếu có thể điều tra ra kẻ nào đã hại
chết Cao Thụy, hoặc giả có thể men theo manh mối của cậu ta để tìm ra tên trùm
đứng sau vụ buôn lậu thuốc phiện và đường dây vận chuyển thuốc phiện thì cũng
coi như anh đã hoàn thành một nhiệm vụ đấy.
Lão Vương nói:
- Đỗ Long, hoan nghênh sự gia nhập của cháu. Người liên hệ của cháu sẽ liên
lạc với cháu vào thời điểm thích hợp. Cuốn mật ngữ và những điều lệ bảo mật
này cháu đem về học thuộc rồi sau đó đốt đi. Ở nơi cháu sắp sửa nhận chức, một
số người nếu biết cháu là người của Cục Công an thì còn khách khí một chút.
Nhưng nếu biết cháu là người của Cục An ninh Quốc gia thì cháu sẽ gặp nguy
hiểm đấy.
Đỗ Long gượng cười nói:
- Người tiền nhiệm của cháu rất có thể do thân phận bị tiết lộ nên mới bị
hại. Hiện giờ cháu tới nhận chức, chắc chắn bọn chúng sẽ nghi ngờ về thân phận
của cháu. Sẽ cực kỳ bất lợi cho việc triển khai điều tra sau này, bố và các
chú có cách nào để giải quyết vấn đề này không ạ?
Đỗ Khang cười nói:
- Về vấn đề này thì bọn bố sớm đã nghĩ tới rồi. Anh còn trẻ như thế, mới tham
gia công tác có nửa năm. Do đắc tội với lãnh đạo nên mới bị đày tới đây. Đây
là sự che đậy tốt nhất cho anh. Đám người đó một là sẽ lôi kéo anh đi vào con
đường sa ngã, hai là sẽ khinh thường anh, căn bản sẽ không nghĩ tới những
chuyện khác. Tới lúc đó thì anh có thể “giả chết bắt quạ” được rồi.
Thịt dê ở quán này quả nhiên vô cùng ngon miệng, mọi người ăn một bữa no nê
rồi tiếp tục lên đường. Đỗ Khang không tiễn Đỗ Long tới quận Đức Hồng như lời
hẹn. Không bao lâu sau ông cùng đám người Đỗ Long chia đường, mỗi người đi một
ngả.
Đỗ Long do chưa quen với giao thông ở đây nên lái xe hơi chậm. Lúc nhá nhem
tối mới tới được trụ sở Ủy ban quận Đức Hồng ở Lỗ Tây. Con đường núi tiếp sau
đó càng khó đi hơn nên Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh quyết định tìm một khách sạn
nghỉ lại ở Lỗ Tây.
- Chào anh, anh có cần dịch vụ phục vụ đặc biệt không?
Dịch vụ phục vụ đặc biệt ở khách sạn thật quá phiền phức. Đỗ Long bứt luôn cả
dây điện thoại ra để đỡ bị quấy rầy.
Sáng sớm ngày hôm sau Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rời khỏi Lỗ Tây. Tiếp tục đi
về xã Mãnh Tú Thành phố Thụy Bảo.
Thành phố Thụy Bảo là một thành phố cảng tuyệt đẹp sát vùng biên giới. Nhưng
đám Đỗ Long không ở lại thành phố Thụy Bảo lâu, họ chỉ ăn một bữa trưa rồi lại
tiếp tục lên đường.
Từ trên bản đồ nhìn thì xã Mãnh Tú cách thành phố Thụy Bảo cũng không xa.
Nhưng sau khi rời khỏi thành phố Thụy Bảo, bắt đầu đi vào tuyến đường cấp
huyện thì giao thông đột nhiên trở nên gian nan hơn. Chiếc xe chỉ toàn xoay
quanh giữa núi và núi. Bên đường thì toàn những vách núi sâu mười mấy mét,
thậm chí sâu hơn một trăm mét nhìn không thấy đáy. Đỗ Long giảm tốc độ lái để
tránh xảy ra nguy hiểm, đi thế này thì lại càng chậm hơn nữa.
Khó khăn lắm mới thấy cột mốc xã Mãnh Tú xuất hiện bên đường. Đỗ Long rẽ trái
đi vào con đường làng thông vào xã Mãnh Tú. Đoạn đường gồ ghề đầy bùn đất đó
làm Đỗ Long mừng thầm vì mình đã thay săm lốp và cả động cơ xe. Tuy xe bán tải
chạy rất chậm, nhưng ít nhất cũng không bị vùi trong đó. Nửa đường Đỗ Long còn
gặp một chiếc xe đẩy bị vùi trong đám bùn lầy không mấy bắt mắt. Xem tình hình
thì bất kể thế nào chiếc xe đó cũng không thể tự bò lên được.
- Đồng chí cảnh sát, giúp một tay, kéo chiếc xe đẩy của chúng tôi lên với.
Tài xế của chiếc xe đẩy chặn xe lại lên tiếng xin giúp đỡ.
Đỗ Long tìm móc nối và dây cáp đem chiếc xe đẩy móc vào đuôi xe của mình rồi
buột miệng hỏi:
- Các anh là người xã Mãnh Tú hả? Chiếc máy kéo này là đến xã Mãnh Tú kéo
hàng có phải không? Xã Mãnh Tú có đặc sản gì vậy?
- Hà hà, chúng tôi là người thôn Bình Đầu, trong thôn có người cất nhà. Chúng
tôi đem xe tới cho họ đây.
Người lái chiếc máy kéo trả lời.
Tên này không thành thật. Đỗ Long không tin vào lời nói xằng của phía bên kia.
Hắn chỉ tùy ý đưa ánh mắt về đầu chiếc máy kéo của đối phương. Chỉ trông thấy
trong đầu xe có một ít bùn đất đã khô và thứ gì đó trông giống như vỏ cây vậy.
Đỗ Long không nhìn ra được, nhưng hắn vừa quay đầu lại thì trông thấy ánh mắt
của tên lái xe và hai kẻ nữa có phần hơi lo lắng.
Đỗ Long không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn về phía Thẩm Băng Thanh đang ngồi ở buồng
lái ra hiệu nói:
- Băng Thanh, bắt đầu thôi.
Thẩm Băng Thanh điều khiển chiếc xe bán tải, trong nháy mắt đã lôi được chiếc
máy kéo kia ra khỏi đống bùn đất. Đỗ Long thu dây cáp về nói với ba người trên
chiếc máy kéo:
- Đường này tệ quá, các anh phải cẩn thận, đừng để xe bị vùi lần nữa.
Nói xong Đỗ Long lên xe, chiếc xe bán tải nghênh ngang ra khỏi chỗ đó. Ba kẻ
kia thở phào nhẹ nhõm. Đợi chiếc xe bán tải đi khỏi rồi ba người họ mới tiếp
tục đẩy chiếc xe kéo về phía trước. Sau đó quẹo thật nhanh vào một con đường
nhỏ càng thêm lầy lội hơn nữa.
- Ba thằng cha đó có vẻ lén lén lút lút.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chắc chắn có vấn đề.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu cũng nhìn ra rồi hả? Bọn chúng chắc là buôn lậu thứ gì đó. Mặc kệ chúng
đi, mình vừa mới tới đây, cái gì cũng không biết, không nên dễ dàng giao du
với kẻ xấu thì hơn.
Thẩm Băng Thanh gật đầu nói:
- Cậu nói đúng, chúng ta bây giờ không còn khả năng lo chuyện bao đồng nữa
rồi...Haizz, phía trước hình như có chút...không phải...
Đỗ Long cũng trông thấy tình hình phía trước, chỉ trông thấy một thiếu nữ tóc
tai bù xù lảo đảo chạy về phía họ. Trông thấy chiếc xe cảnh sát thì càng cố
gắng kêu cứu thật to. Sau lưng cô thiếu nữ là mấy chiếc xe mô tô gào thét inh
ỏi, tiến lên phía trước chặn cô thiếu nữ kia lại. Sau đó bắt trói cô thiếu nữ
đó vào sau một chiếc xe máy. Bọn chúng còn chẳng thèm nhìn ngó gì tới chiếc xe
cảnh sát đang nhanh chóng tiến gần đến, chúng quay đầu xe để đi luôn...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #330