Người đăng: tuanh.kst@
Tôn Quốc Trung kể lại câu chuyện một lần, tuy đã nói giảm nói tránh, nhưng vẫn
tìm cách nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm sang cho Phó cục trưởng cục Công an Lục
Hồng Quảng cùng với đám người sở trưởng đồn công an Lệ Viên. Nói rằng Phùng Vi
Ngũ cũng là có công lao, chỉ là người bên dưới hơi quá phận thôi, trong lời
nói có ẩn ý ám chỉ Chủ tịch Mã gây chiến là có mục đích khác.
Mã Quang Minh cười lạnh nói:
- - Đồng chí Quốc Trung, vừa rồi tôi đã gọi điện xác nhận chuyện này với Phó
Cục trưởng cục công an Lục Hồng Quảng nên mới tới muộn vài phút. Theo như tôi
được biết, anh đã dốc hết sức xóa tên những người khác trong báo cáo, đổi lại
thành tên Phùng Đại công tử. Vụ án này, toàn bộ là công lao của Phùng đại công
tử à? Năm kẻ bắt cóc kia là do một mình Đỗ Long bắt được, Phùng Vi Ngũ còn
không thể trả đòn bị đánh mấy gậy. Nếu không phải Đỗ Long đại hiển thần uy,
chỉ sợ đã bị chém chết tại chỗ. Quá trình thẩm vấn cũng không có công lao gì
của Phùng Vi Ngũ, tra ra thân phận của hai tội phạm đang bị truy nã kia cũng
là công của Đỗ Long. Trong báo cáo của đồn công an đưa lên vốn không có tên
của Phùng Vi Ngũ. Anh đã lạm dụng quyền lực để thiên vị! Bí thư Vương, những
gì cần nói tôi đã nói xong, chuyện này nhờ Bí thư Vương làm chủ, mọi người
cùng thảo luận xem nên xử lý thế nào đi.
Vương Thư Vĩ vẫn không nói gì, Phùng Kiếm Văn đứng lên nói:
Tôn Quốc Trung thấy Phó Chủ tịch thường trực thành phố cũng đã kiểm điểm, cũng
vội làm kiểm điểm. Chờ y làm kiểm điểm xong, Vương Thư Vĩ sâu kín nói:
Vương Thư Vĩ vừa dứt lời, Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Ngọc Minh, Phó
Chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường, bình thường cũng có quan hệ tương đối khá
với Phùng Kiếm Văn, liền cười nói:
Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Ngọc Minh, Phó Chủ tịch thành phố Lý Nhật
Tân lên tiếng:
Mọi người đều lên tiếng, lập trường rõ ràng, lời lẽ sắc bén kịch liệt, hoàn
toàn khác với bình thường. Nhìn vào có thể thấy rõ mọi người ở đây chia làm ba
phe, trong đó, phe họ Mã nhiều nhất, phe bảo vệ họ Phùng cũng không ít, chỉ có
phe trung gian vẫn duy trì sự trầm mặc là ít nhất.
Vương Thư Vĩ nhạy bén phát hiện ra điều này, trong lòng có chút không hài
lòng. Y còn nhiều năm nữa mới tới lúc nghỉ hưu, mà mấy người phía dưới này đã
bắt đầu kéo bè kết phái bắt đầu tranh quyền đoạt lợi. Đây hoàn toàn là không
để lão bí thư này vào mắt mà!
Vương Thư Vĩ nặng nề ho khan một tiếng, phòng họp lập tức an tĩnh lại. Lão vẫn
chưa lui xuống, ở đây, lão mới là lãnh tụ cao nhất. Bây giờ là lúc Bí thư
Vương nói chuyện, ánh mắt lão quét một lượt qua từng người, cuối cùng nhìn Chủ
nhiệm Ủy ban kỷ luật Lâm Húc Phong:
Lâm Húc Phong nâng kính, cười nói:
Nói câu này cũng không ai cười, ai nấy vẫn nghiêm nghị như trước, chỉ có Vương
Thư Vĩ cười rộ lên, Lâm Húc Phong tiếp tục nói:
Theo tôi thấy, Phó chủ tịch Phùng cũng không phạm sai lầm gì. Sai lầm của
đồng chí ấy là trong một thời điểm sai lầm, gọi một cuộc điện thoại sai lầm,
khiến cho Cục trưởng Tôn gây ra phán đoán sai lầm. Phó chủ tịch Phùng đã kiểm
điểm trước mặt mọi người. Tôi thấy không cần phải làm căng nữa. Nhưng vấn đề
của Cục trưởng Tôn lại khá nghiêm trọng. Cục trưởng Tôn thân là cán bộ quốc
giá, lại là đồng chí lão thành của Đảng rồi, bất luận trong tình huống nào,
anh cũng đều phải giữ tính giai cấp và nguyên tắc vì nhiệm vụ của mình, sao có
thể làm ra cái chuyện bóp méo sự thật này? Đây là sai lầm rất nghiêm trọng, cá
nhân tôi đề nghị xử phạt cảnh cáo trong nội bộ Đảng đối với Cục trưởng Tôn,
cũng giao cho đồng chí ấy trách nhiệm sửa sai, để cho công thần thực sự được
khích lệ xứng đáng. Bí thư Vương cảm thấy thế nào?
Cảnh cáo trong nội bộ Đảng?
Mã Quang Minh thầm cười nhạt. Vương Thư Vĩ lại lên tiếng:
Phùng Kiếm Văn đâu còn tâm tư báo cáo gì nữa, nói nhăng nói cuội vài câu tóm
tắt công tác trong một tuần của mình. Tinh lực những người khác cũng đều đốt
hết vào trận tranh luận vừa rồi, rất nhanh đã hoàn thành toàn bộ các báo cáo.
Vương Thư Vĩ nói:
Mã Quang Minh đáp:
Vương Thư Vĩ gật đầu nói:
Mặc dù trong phòng họp Mã Quang Minh đã kịp đánh Phùng Kiếm Văn một đòn trở
tay không kịp, nhưng tan họp rồi tâm tình của lão cũng không khá lên. Tâm tư
lại lần nữa bị kéo về chuyện chụp ảnh lén.
Việc này thật sự là do Trương Hành chủ mưu? Sao Trương Hành có thể to gan như
vạy? Đến tột cùng là y muốn làm gì? Mã Quang Minh cảm thấy chuyện này không
đơn giản như vậy. Trương Hành cũng không phải thư ký một tay mình đưa lên,
bình thường thằng nhãi này đối với mình tất cung tất kính, nhưng y vẫn khó có
thể thoát ly khỏi cái bóng của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu
Chấn Hoa. Mà Chu Chấn Hoa là thân tín của Vương Thư Vĩ, chẳng lẽ là Vương Thư
Vĩ ở sau lưng chỉ đạo chuyện này?
Rất nhanh, Mã Quang Minh gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu thật là Vương Thư Vĩ chỉ đạo
sau lưng, một thư ký nhỏ như Trương Hành tuyệt đối không thể bị cuốn vào. Nhớ
lại biểu hiện gần đây của Trương Hành, Mã Quang Minh thoáng chút suy nghĩ.
Mã Quang Minh về văn phòng, gọi Trương Hành tới trước mặt, liếc nhìn y một cái
thật sâu. Trương Hành bị lão nhìn mà hết hồn, không biết mình đã làm sai chỗ
nào. Mã Quang Minh thu lại ánh mắt, nói:
Trương Hành nói: