Người Đẹp Tượng Băng Bắt Đầu Tan Chảy


Người đăng: tuanh.kst@

Vì khắc chế dục vọng đen tối không ngừng lan tràn trong lòng mình, Đỗ Long sau
khi ngắt cuộc điện thoại với Lâm Nhã Hân liền lập tức gọi điện thoại cho một
nữ nhân mà chính mình tuyệt đối không có biện pháp, cũng không có tâm tình đi
chinh phục. Có lẽ giọng nói như băng vĩnh cửu kia của cô ta có thể khiến cho
chính mình lạnh xuống.


  • Băng Phong, lại có một đôi tình nhân bị giết hại rồi, tôi muốn bảo cô giúp
    tôi điều tra hành tung của một người gần đây.


  • Đỗ Long nói thẳng vào vấn đề, không cần nói lời thừa với người đẹp tượng
    băng.


Nhạc Băng Phong quả nhiên trấn tĩnh như núi băng vậy, cô thản nhiên hỏi:


  • Anh cần điều tra ai? Năng lực của tôi có hạn, không biết có thể giúp anh
    được hay không?

Đỗ Long nói:


  • Tôi tin tưởng cô, cô giúp tôi điều tra hướng đi gần đây của Mạnh Hướng Đông
    cha của Mạnh Hồng Vĩ. Hiện giờ ngồi xe lửa và máy bay đều phải chứng thực tên
    thật, hành tung đại khái của ông ta có lẽ không khó điều tra lắm đúng không?

Tiếng mở máy tính truyền ra bên phía Nhạc Băng Phong, cô nói:


  • Cái này có thể tra, nếu như khách sạn ông ta vào ở cũng được nhập vào mạng
    internet an toàn. Tôi thậm chí có thể tra được ông ta ở phòng số mấy.

Đỗ Long nói:


  • Tốt lắm, cô giúp tôi tra đi, có tin tức thì gọi điện thoại báo cho tôi
    biết....cô bây giờ đang ở nhà?

Nhạc Băng Phong nói:


  • Ừ, tôi ở nhà cũng có thể thông qua internet tiến vào hệ thống phòng Kỹ
    thuật Điều tra. Đây là bí mật của tôi, anh sẽ không đi tố cáo tôi chứ?

Đỗ Long không biết cô ta như thế nào làm được, nhưng mà hắn đương nhiên không
thể đi tố cáo cô ta. Đỗ Long cười nói:


  • Tôi vui mừng còn không kịp nữa áy chứ, sao lại tố cáo cô chứ? Nhưng mà sau
    này có lẽ tôi sẽ thường xuyên làm phiền cô, cô sẽ không để tâm chứ?

Nhạc Băng Phong lạnh nhạt nói:


  • Chỉ cần là vì phá án, anh có thể bất cứ lúc nào tìm tôi, rạng sáng cũng
    được....vụ án tình nhân mới bị giết hại là người bắt chước gây ra hay là trùng
    hợp ngẫu nhiên?

Đỗ Long không nghĩ tới cô ta đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng có chút kinh
ngạc, nói:


  • Tôi cảm thấy có lẽ là người bắt chước gây ra, có người cho rằng là đồng lõa
    của Mạnh Hồng Vĩ. Điều này bây giờ vẫn còn chưa có kết luận.

Nhạc Băng Phong nói:


  • Khó trách anh kêu tôi tra hành tung của Mạnh Hướng Đông, anh hoài nghi là
    ông ta gây ra. Bởi vì như vậy thì có thể rối loạn tầm mắt, thậm chí có thể kéo
    dài thêm chút thời gian, thậm chí có thể vì Mạnh Hồng Vĩ thoát tội. Ừ, đích
    xác có khả năng này.

Đỗ Long cười nói:


  • Nếu như thật là Mạnh Hướng Đông, thật là có chút khó phân biệt ông ta rốt
    cuộc là người bắt chước hay là đồng lõa.

Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, nói:


  • Có kết quả rồi, Mạnh Hướng Đông hôm trước đi Tây Tạng rồi, ngồi máy bay đi,
    ông ta mua vé máy bay khứ hồi, ngày kia mới trở về. Dường như vừa vặn có thể
    tham dự mở phiên tòa nhị thẩm, hệ thống internet an toàn bên Tây Tạng vẫn còn
    chưa xây dựng xong, tra không được tin tức ông ta vào ở khách sạn.

Đỗ Long nói:


  • Ông ta quả nhiên có chứng cớ không có mặt tại hiện trường. Được rồi, cảm ơn
    cô, có thời gian rảnh cùng nhau ăn bữa cơm nghiệp vụ, thảo luận một chút vụ án
    như thế nào?

Nhạc Băng Phong ngừng một chút, nói:


  • Được, có chuyện gì liên lạc lại sau nhé.

Đỗ Long hơi sửng sốt, hắn không ngờ chính mình chỉ là thuận miệng nói một câu,
Nhạc Băng Phong lại đã đáp ứng rồi. Cô ta không phải là không bao giờ nhận lời
mời của nam giới sao? Chẳng lẽ núi băng cũng bắt đầu tan chảy rồi?

Đỗ Long lắc lắc đầu, quay về phòng quan sát nhìn một lúc. Trong băng ghi hình
vẫn không phát hiện được bất cứ nhân vật khả nghi hoặc manh mối.

Đỗ Long lại ra ban công bên ngoài, nửa tiếng đồng hồ rồi, hắn phải đưa ra chỉ
thị mới cho Lâm Nhã Hân.

Mọi người cuối cùng không thu hoạch được gì ở băng ghi hình giám sát, Đỗ Long
và Hạ Hồng Quân, Thẩm Băng Thanh rời khỏi cục Giao thông. Người của tổ 2 vẫn
còn đang siêng năng nhìn băng ghi hình, nhưng Đỗ Long đã từ bỏ khả năng lấy
được đột phá ở phương diện này.


  • Nghĩ ra biện pháp gì rồi sao?


  • Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh:


  • Cậu không phải muốn giúp tớ chia sẻ một chút suy nghĩ sao?


Thẩm Băng Thanh nói:


  • Vừa rồi trong lúc xem băng ghi hình tớ đang suy nghĩ vấn đề này. Theo tình
    huống chúng ta bây giờ đã biết mà xem, thủ pháp gây án của hung thủ và Mạnh
    Hồng Vĩ vô cùng giống nhau, nhưng mà lại có rất nhiều bất đồng, hung thủ càng
    kiêu ngạo, hung tàn. Trong băng ghi hình tìm không được bất cứ manh mối gì,
    nói rõ hung thủ vô cùng quen thuộc đối với thủ pháp điều tra vụ án của chúng
    ta. Qua hai hôm nữa vụ án của Mạnh Hồng Vĩ sẽ nhị thẩm rồi, hung thủ làm khó
    dễ ở trong lúc này, chẳng trách cậu hoài nghi hung thủ là có mưu đồ khác. Nếu
    như thật sự là Mạnh Hướng Đông làm, tất cả điều này sẽ tương đối dễ giải
    thích, ông ta đương nhiên rất quen thuộc đối với thủ pháp điều tra vụ án của
    chúng ta. Chúng ta vì chứng mình con trai ông ta là hung thủ, tất cả bằng
    chứng ở Tòa án đều cho ông ta xem qua rồi. Hơn nữa ông ta cũng có động cơ,
    chẳng qua....cậu không phải nói rồi sao? Mạnh Hướng Đông đi Tây Tạng rồi, ông
    ta không có thời gian gây án mạng a, ông ta không thể mời người làm vụ án khoa
    trương như vậy chứ?

Hạ Hồng Quân nói:


  • Hai tờ vé máy bay không thể nói rõ bất cứ vấn đề gì. Đổi lại là tôi, thời
    gian hai ngày hoàn toàn có mấy loại phương pháp có thể lặng lẽ từ Tây Tạng bí
    mật quay về thành phố Ngọc Minh.

Đỗ Long cười nói:


  • Hồng Quân nói đúng, căn cứ những gì tôi thấy ở hiện trường, hung thủ hằn là
    cao to, khỏe mạnh hơn Mạnh Hồng Vĩ không ít. Đích xác rất phù hợp đặc trưng
    của Mạnh Hướng Đông. Tuy chúng ta không có manh mối khác, tạm thời lấy Mạnh
    Hướng Đông làm mục tiêu điều tra đi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, Đỗ Long ngáp một cái, nói:


  • Tôi có chút bùn ngủ, muốn quay về trường Đảng nghỉ ngơi. Các cậu lái xe trở
    về đi, ngày mai tôi còn phải lên lớp. Vụ án này hai người các cậu giúp tôi
    theo đõi, tôi sẽ kêu Mạnh Hạo cho cậu phương tiện. Nếu tôi có thể xin được
    nghỉ, tôi sẽ ra giúp các cậu.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói:


  • Cậu nghỉ ngơi thật tốt, vụ án này giao cho tôi đi. Đúng rồi, muốn gọi Bạch
    cảnh ti tới giúp đỡ không?

Đỗ Long cười nói:


  • Cô ta không giúp thêm phiền thì tốt rồi. Nhưng mà nếu không gọi cô ta, sau
    chuyện này cô ta chắc chắn sẽ tìm tôi gây phiền toái. Dù sao bây giờ chúng ta
    thiếu nhân thủ, cậu gọi cô ta tới đi. Tìm chỗ giao lộ dừng xe, tôi muốn xuống
    xe rồi.

Hạ Hồng Quân dừng xe ở ven đường, Đỗ Long rất nhanh liên bắt lấy chiếc xe taxi
đi. Nhìn hướng đi của chiếc xe đó, căn bản không phải là hướng đi trường Đảng.
Thẩm Băng Thanh và Hạ Hồng Quân đều tự lắc lắc đầu, Thẩm Băng Thanh nhịn không
được nói:


  • Tên khốn, thân thể không thoải mái còn không thành thành thật thật nghỉ
    ngơi, chắc chắn lại là chạy đi tìm thú vui rồi.

Hạ Hồng Quân khởi động xe bán tải từ xa đi theo phía sau chiếc xe taxi, nói:


  • Thân thể là của hắn, chúng ta không xen vào. Chúng ta có thể giúp hắn chính
    là xem xem có ai theo dõi hắn...

Đỗ Long cũng đang quan sát sau lưng có xe theo dõi hay không, nhưng mà cái
khác chưa phát hiện, ngược lại phát hiện ra cái xe bán tải của hắn vẫn theo
phía sau. Tài xế xe taxi cũng phát hiện ra điềm này rồi, gã có chút khẩn
trương, bị xe cảnh sat theo lâu như vậy không phải là dấu hiệu gì tốt.

Đỗ Long bảo tài xế cho tốc độ xe chậm một chút, xe bán tải liền chạy tới. Hạ
Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh xua xua tay với Đỗ Long, xe bán tải phút chốc
liền vượt qua, ngoặt một cái liền không nhìn thấy nữa rồi.

Đỗ Long lại một lần nữa đi vào vườn hoa Minh Thúy, mở cửa nhà Lâm Nhã Hân. Chỉ
thấy Lâm Nhã Hân đang quỳ ngồi dưới đất nghênh đón chủ nhân trở về. Trên đầu
cô cài một cái nơ con bướm, trên người ngoại trừ cái còng tay xiểng chân lông
xù ra ra cái gì cũng không có, cái đuôi giả đằng sau lắc la lắc lư. Khi Đỗ
Long giương hai cánh tay gọi Lâm Nhã Hân một tiếng, cô liền cả người nhảy bổ
vào lòng Đỗ Long. Nước miếng xuyên qua không trung, cô ra sức thè lưỡi dài ra
liếm láp mặt Đỗ Long.


  • Được rồi, đừng liếm nữa, đều chuẩn bị xong chưa? Hân nô?


  • Đỗ Long vỗ vỗ cái mông trần trùng trục của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân hưng
    phấn gật gật đầu, Đỗ Long cầm cái xích chó ở cạnh cửa lên, vòng vào cổ của cô
    ta, cười nói:


  • Vậy chúng ta cũng đừng có lãng phí thời gian nữa, đi thôi. Truyện được copy
    tại TruyệnYY.com


Đỗ Long vừa giật cái xích chó, Lâm Nhã Hân liền ngoan ngoãn bò bên cạnh hắn,
theo hắn vào gara phía trước.

Đỗ Long mở chiếc xe BMW của Lâm Nhã Hân ra, nở cửa sau. Tứ chi của Lâm Nhã Hân
cùng sử dụng bò lên, sau đó thì ngoan ngoãn quỳ ở chỗ ngồi phía sau.

Đỗ Long lái xe rời khỏi nhà Lâm Nhã Hân, dọc theo đường lớn ra khỏi thành phố
đi thằng về hướng Nam. Chiếc xe BMW màu đỏ chạy như bay trên đường, dẫn tới
không ít ánh mắt thán phục hâm mộ của người đi đường. Nhưng mà bọn họ tuyệt
đối không thể tưởng tượng được, nữ chủ nhân của chiếc xe sang trọng này vào
giờ phút này lại trang điểm thành một con chó nhỏ. Cả người bị trói ngồi chồm
hỗm ở ghế sau, đang hưng phấn chờ đợi màn huấn luyện ban đêm bên hồ Điền
Trì...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #294