Chủ Tịch Thành Phố Phái Tôi Tới! ...


Người đăng: tuanh.kst@


  • Ồ, thật không biết xấu hổ.

Lưu Ngu nói một câu thể hiện bản chất đạo đức giả rồi đi vào phòng
bếp. Thẩm Băng Thanh tiến lên nhận mấy thứ trong tay Thẩm Ngọc Khiết, nhắc
tới phòng bếp. Thẩm Ngọc Khiết đành phải một mình đối mặt Đỗ Long, hắn xoa xoa
tay nói:


  • Đỗ Long, cậu có chuyện gì thì nói đi.

Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh và Lưu Ngu đều vào phòng bếp, hắn hạ giọng nói:


  • Đội phó Thẩm, là Chủ tịch thành phố Mã bảo tôi tới.


  • Chủ tịch Mã?


Sắc mặt Thẩm Ngọc Khiết lập tức biến đổi, đầu lưỡi của gã giống như bị buộc
lại, cà lăm nói:


  • Chủ tịch Mã... ông ta sao lại sai cậu ... Tới tìm tôi?

Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Đội phó thử đoán xem? Đội phó Thẩm, lá gan của anh cũng thật lớn, lại
    dám chơi trò chụp ảnh lén để uy hiếp lãnh đạo, anh coi như xong đời rồi!

Nghe vậy mặt của Thẩm Ngọc Khiết liền trở nên trắng bệch, thân thể gã
hơi run run, rồi ngồi sụp xuống ghế, Thẩm Băng Thanh từ phòng bếp đi ra,
thấy thế kinh ngạc nói:


  • Anh, làm sao vậy?


  • Cũng không có việc gì đâu!


Đỗ Long cười nói:


  • Đội phó Thẩm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện một chút đi? Sự
    việc có lẽ không nghiêm trọng như như anh nghĩ đâu.

Thẩm Ngọc Khiết nào có sự lựa chọn khác, gã lảo đảo đứng lên. Thẩm Băng
Thanh giơ tay định đỡ gã một chút, Thẩm Ngọc Khiết lắc đầu nói:


  • Không có việc gì, anh không sao, Đỗ Long, chúng ta đến thư phòng nào.

Vào thư phòng của mình, Thẩm Ngọc Khiết không quên đóng cửa lại, Đỗ Long
nhìn ngăn tủ đầy các loại bộ sách mỉm cười nói:


  • Đội phó Thẩm cũng thích xem sách à?

Thẩm Ngọc Khiết ổn định tâm thần, nhìn Đỗ Long nói:


  • Hãy bớt nói nhảm đi, Chủ tịch Mã kêu cậu tìm tôi, đến cuối cùng là muốn
    làm gì?

Đỗ Long bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Khiết lạnh lùng nói:


  • Ảnh chụp là anh chụp hay là do người khác đưa cho?

Thẩm Ngọc Khiết không nhìn thấy được ánh mắt của Đỗ Long che dấu ở phía
sau kính râm, làm cho Đỗ Long trong mắt gã càng bí hiểm hơn, gã run rẩy
nghĩ đến mấy bức ảnh kia liền hít sâu một hơi, rồi mới lên tiếng:


  • Đúng, là tôi chụp đấy, không phải của người khác đâu, lúc đó tôi cũng
    không biết đó là Chủ tịch Mã, tôi...

Đỗ Long cười lạnh nói:


  • Không cần phải giảo biện, bất luận đối tượng là ai, chụp ảnh lén đều là
    làm trái pháp luật rồi, thân là đội phó đội hình sự, việc ấy anh cũng
    không rõ được sao?

Thẩm Ngọc Khiết chán nản nói:


  • Có nhiều khi chính mình muốn tự chủ cũng không được... Nói đi, Chủ
    tịch Mã định xử lý việc này như thế nào?

Đỗ Long lạnh lùng nói:


  • Anh chụp tổng cộng bao nhiêu tấm hình? Đem tất cả ảnh chụp và lưu trữ,
    phục chế, v.v… đều giao ra đây cho tôi, nếu anh dám cất giấu riêng một bức
    thì, ha hả...

Thẩm Ngọc Khiết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Long nói:


  • Tôi làm sao biết cậu có phải hay không đang gạt tôi? Chủ tịch Mã không có
    khả năng biết đấy là do tôi chụp nhanh như vậy được!

Đỗ Long cười ha hả nói:


  • Anh nghĩ rằng tôi là do thư ký Trương bạn học cũ của anh phái tới đây
    sao? Ha hả, vậy thì anh sai hoàn toàn rồi.

Đồng tử trong mắt Thẩm Ngọc Khiết co lại, Đỗ Long lập tức thừa nhận suy đoán
của mình, hắn cũng không có thể hiện ra ngoài, mà sờ lấy điện thoại di động
ra, nói:


  • Anh không biết số điện thoại di động của Chủ tịch Mã, nhưng ít nhất
    cũng biết giọng nói của ông ta chứ?

Nói xong, Đỗ Long lại gọi cho Chủ tịch thành phố Mã một cú điện thoại. Chủ
tịch Mã đang hưởng thụ mấy món đồ ăn do thư ký Trương mang cho ông ta từ
căn tin của Ủy ban nhân dân thành phố. Vừa rồi Viện trưởng toà án đã gọi điện
thoại báo cho ông ta biết đã bác bỏ bản cáo trạng cho Đỗ Long, làm cho
tâm tình của ông ta cũng không tệ lắm.

Chuông điện thoại reo, trái tim của Chủ tịch Mã tự dưng nhảy lên một cái,
móc điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn dãy số kia thấy hơi quen
quen, ông ta bắt máy thì nghe thấy giọng nói của Đỗ Long:


  • Chủ tịch Mã, chào ngài, tôi là Đỗ Long.

Mã Quang Minh nghĩ thầm rằng thằng ranh này cuối cùng cũng gọi lại điện
thoại để cầu ta sao? Ông ta ho khụ khụ một tiếng, rồi trả lời:


  • Đỗ Long, việc kia...

Đầu kia điện thoại lại vang lên tiếng dập máy, lần này Mã Quang Minh thật
sự nổi giận, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy không dám dập điện thoại của ông ta
như vậy, thằng ranh Đỗ Long này thật sự là hơi quá đáng rồi! Sau này nếu
có cơ hội nhất định phải cho hắn biết Mã vương gia đây có ba con mắt đấy!

Ở trong phòng sách của Thẩm Ngọc, Đỗ Long thu lại chiếc điện thoại đang ghé
vào bên tai Thẩm Ngọc Khiết rồi tiện tay tắt máy luôn. Đỗ Long biết Thẩm Ngọc
Khiết nhận ra được giọng của Mã Quang Minh nói:


  • Đội phó Thẩm, hiện tại anh đã tin tưởng Chủ tịch Mã phái tôi tới đây rồi
    chứ? Chủ tịch Mã cũng không muốn để cả thành phố này biết chuyện của
    ông ấy. Nếu như anh là người thông minh thì hãy đem các bức ảnh có
    trong tay giao ra cho tôi, nếu không hậu quả e là... anh cũng không thể
    nào chịu nổi đâu.

Thẩm Ngọc Khiết nghe vậy thì cả người như chết điếng. Lúc trước bạn học
cũ Trương Hành gọi điện nhờ gã chụp lén một người, gã không hề nghĩ ngợi
liền đáp ứng, bởi vì Trương Hành cũng hứa sẽ sắp đặt việc làm cho em
trai gã, không nghĩ tới sự tình lại bại lộ nhanh như vậy. Lúc nãy Thẩm
Ngọc Khiết nghe thấy tiếng của Mã Quang Minh, cảm giác giống như bầu trời
bị sụp xuống, gã xong rồi, lần này gã thật sự là đi tong!

Lời nói Đỗ Long như ban cho gã một tia cơ hội sống sót, Thẩm Ngọc Khiết
đưa cho Đỗ Long một chuỗi chìa khóa, nói:


  • Trong cái ngăn kéo thứ hai, chỗ cái bàn máy tính ở bên trái cậu,
    có một cái thẻ nhớ USB, nó lưu trữ mọi thứ cậu cần.

Đỗ Long mở ngăn kéo ra, rất nhanh đã tìm được cái thẻ nhớ USB theo như lời
Thẩm Ngọc Khiết nói, Đỗ Long đem thẻ nhớ USB cất vào túi áo ngực, tiếp
tục ép hỏi:


  • Chỉ có thế này thôi sao? Anh có đem các bản phục chế dấu đi đâu
    không?

Thẩm Ngọc Khiết lắc đầu nói:


  • Không còn nữa mà, thật sự không có nữa.

Đỗ Long hoài nghi mà nhìn gã, trong mắt Thẩm Ngọc Khiết lóe lên một tia
kinh hoảng rồi nhanh chóng biến mất, tránh không nhìn thẳng vào mắt Đỗ
Long, gã cúi đầu nhìn mặt đất. Đỗ Long trầm giọng nói:


  • Thẩm Ngọc Khiết, có phải anh thấy cuộc sống hiện giờ có chút nhàm
    chán? Nên muốn hoạt động thư giãn một chút?

Thẩm Ngọc Khiết kinh hoảng nhìn hắn, nói:


  • Cậu muốn như thế nào nữa? Tất cả ảnh tôi chụp đều đưa cho cậu rồi, cậu
    còn muốn thế nào?

Đỗ Long hai mắt hơi hơi nhíu lại, nói:


  • Tất cả ảnh chụp? Ý của anh nói là còn có video? Thẩm Ngọc Khiết, amh đang
    định đùa với lửa à, anh cảm thấy lưu vật kia lại còn có thể tiếp tục uy
    hiếp Chủ tịch Mã sao? Đừng nói giỡn, mau giao ra đây, trừ phi anh muốn vì
    chuyện này mà bị đuổi việc thậm chí là ngồi tù, em trai của anh cũng sẽ
    phải chịu liên lụy từ nay về sau sẽ không tìm được một chỗ công tác tốt
    được như hiện nay. Trong phòng giam có không ít bọn tội phạm đầu đường
    xó chợ đâu? Anh trắng trẻo như vậy, bọn họ sẽ rất thích anh đấy...

Đỗ Long một mặt nhẹ nhàng khuyên nhủ Thẩm Ngọc Khiết, một mặt thì khiển
trách giống như đang răn dạy một đứa bé. Đường đường là đội phó đội hình
sự, không ngờ bị lại bị một tên cảnh sát dự bị của đồn công an lên mặt giáo
huấn. Thẩm Ngọc Khiết một chút kháng cự cũng không dám, lực uy hiếp từ
lời nói của Đỗ Long so với động tác của gã còn lớn hơn. Dưới sự uy hiếp
của hắn, cả người Thẩm Ngọc Khiết không chịu được run lên từng hồi, phòng
tuyến tâm lý cuối cùng của Thẩm Ngọc Khiết rốt cục cũng bị phá tan, gã
nói:


  • Ở trong ổ cứng HDD của máy tính.

Đỗ Long nhìn thoáng qua máy tính, nói:


  • Tua vít đâu rồi? Tôi muốn tháo ổ cứng mang đi.

Đỗ Long liền tháo ổ cứng HDD ra sau đó nhét vào túi quần bò, cảnh cáo Thẩm
Ngọc Khiết:


  • Chủ tịch Mã không hy vọng chuyện của ông ta bị truyền ra bên ngoài, anh
    biết nên làm như thế nào rồi đấy? bên Trương Hành còn những gì nữa?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #29