Người đăng: tuanh.kst@
Đứng trước giường Đỗ Long là một người trung niên, chiều cao tầm trung, quần
áo bình thường, lôi thôi lếch thếch, râu ria luộm thuộm. Chẳng qua khi hắn
nhìn thấy đôi mắt có thần khí của ông tỏa ra sáng ngời, tựa hồ như hắn quên
hết những thứ lôi thôi lếch thếch trên người ông ấy, lập tức nhìn người này
với ánh mắt khác trước.
Đỗ Long kinh ngạc thốt lên. Đứng trước giường nhìn hắn, chính là bố hắn - Đỗ
Khang.
Đỗ Khang nghiêm nghị nói:
Đỗ Long từ nhỏ đã có chút sợ hãi người bố làm cảnh sát này. Tuy rằng hiện tại
hắn cũng đã là cảnh sát, nhưng tâm lí này vẫn giữ nguyên như cũ. Thấy bố đến,
theo bản năng, Đỗ Long cúi thấp mặt nói:
Đỗ Khang vẻ mặt dịu lại, nói:
Hôm nay không biết đây là lần thứ mấy Đỗ Long vén quần áo lên. Đỗ Khang xem
xét cẩn thận, thậm chí còn ấn tay vào vết máu thâm, véo véo mấy cái, ông dùng
sức đến nỗi Đỗ Long phải nhe răng nhếch miệng vì đau. Ông là bố Đỗ Long, không
có gì phải e dè.
Đỗ Khang nghi ngờ thốt ra một câu, sau đó kéo quần áo Đỗ Long như cũ. Đỗ Khang
nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long biết rằng tổn thương trên người không thể che mắt được người cha có
thâm niên mấy chục năm làm cảnh sát này, ngoan ngoãn đáp:
Bọn họ dùng sách và khăn lông đệm lên đánh đập. Ngay từ đầu con còn cứng
rắn chống trả, sau lại có người muốn dùng biện pháp khác tra tấn uy hiếp con,
con thấy thế không ổn nên mới cố ý chọc giận bọn họ. Đội trưởng đại đội trị an
kia liền cho con một cùi chỏ, một đội viên trị an kia cho con một gậy. Hai lần
con không vận công chống trả, lại còn mượn lực làm bị thương chính mình, sau
đó làm bộ tắt thở, bọn họ sợ tới mức phải vội vàng đem con đến bệnh viện, bằng
không tối qua con còn nếm mùi đau khổ nữa.
Vận công?
Đỗ Khang cau mày nói:
Đỗ Long cười khổ sớ nói:
Đỗ Khang sắc mặt trầm xuống, nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Khang gật đầu, không nói thêm gì về việc này nữa. Ông nói với Đỗ Long:
Đỗ Long từ khi tỉnh lại sau lần trước sống đời thực vật thì chưa gặp bố lần
nào, hắn nói:
Đỗ Khang nói:
Đỗ Long đột nhiên có cảm giác ấm áp. Hắn không cô độc, hắn có sự quan tâm của
bố mẹ, có nhiều người thân như anh em đồng chí, còn có nhiều sự quan tâm của
lãnh đạo...
Đỗ Khang nhìn con trai, trầm giọng nói:
Đỗ Long khổ sở cười nói;
Con chỉ là muốn tìm đại thụ hóng gió, không ngờ thành cái đinh trong mắt
người khác.
Cho nên con mới tính theo dõi mấy tên đánh người kia, sau đó lợi dụng tra
tấn bức cung?
Đỗ Khang hời hợt cười nói, làm Đỗ Long trong lòng hoảng sợ, bởi vì bố hắn nói
hoàn toàn đúng.
Ánh mắt sáng ngời của Đỗ Khang nhìn thấu tất thảy, Đỗ Long không dám nói xạo
trước mặt bố, chỉ cười khổ một cái, nói:
Đỗ Khang trong ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Đỗ Khang lắc đầu:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Khang hỏi ngược lại:
Đỗ Long cười khổ sở nói:
Đỗ Khang gật đầu, nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Khang tự tin cười nói:
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó một cô
gái yểu điệu thò đầu nhìn vào.
Bạch Nhạc Tiên lên tiếng, sau đó nhìn Đỗ Khanh, nghi hoặc hỏi:
Đỗ Khang thuận thế, đứng lên nói:
Chú là bố Đỗ Long, cháu là Bạch tiểu thư phải không, chú có nghe Đỗ Long
nói qua về cháu. Hai đứa cứ chuyện trò, chú ra sân bay đón mẹ Đỗ Long.
Chào chú!
Bạch Nhạc Tiên rất lễ phép chào hỏi Đỗ Khang, sau khi tiễn ông đi mới xoay
người đến bên giường Đỗ Long, không chút do dự xốc chăn lên. Đỗ Long đè lại y
phục của mình, nói:
Tay Bạch Nhạc Tiên dừng lại, nhìn Đỗ Long, hỏi:
Đỗ Long nhẹ nhàng lau giọt nước nơi khóe mắt không kìm được lăn ra của Bạch
Nhạc Tiên, ha hả cười, nói: