Người đăng: tuanh.kst@
Chẳng những Đỗ Long cảm thấy ủy khuất, những người nghe nói chuyện này ai
không cảm thấy ủy khuất cho Đỗ Long chứ? Lúc đoạn video lấy tên "chó cắn chó"
đăng tải trên mạng, các đội viên của tổ một cũng đều biết tin tức Đỗ Long bị
đại đội trị an bắt giam và đánh đập phải đưa vào bệnh viện phẫu thuật cấp cứu.
Bọn họ đều hết sức phẫn nộ, bọn họ tập trung tới văn phòng làm việc của Uẩn
Cảnh Huy, yêu cầu nghiêm phạt cảnh sát vi phạm đánh người, bằng không bọn họ
tụ tập bãi công.
Uẩn Cảnh Huy khuyên ngăn không có hiệu quả đành vỗ bàn, tức giận nói:
Bọn người Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên tiếp tục chống
kháng hay là trở về làm việc. Cái giá của tiếp tục chống kháng cũng hơi bị
lớn, nhưng Đỗ Long...
Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh lặng lẽ lấy ra thẻ cảnh sát từ trong túi áo bên trái,
đi lên nhẹ nhàng đặt xuống bàn làm việc của Uẩn Cảnh Huy, xoay người đi ra
ngoài. Biểu tình kiên định, đôi mắt đỏ ngầu, và ánh nhìn giết người đó của y
đều được khiến người ta thấy mà ghê người. Bọn người Mạnh Hạo hơi cắn răng,
cũng lần lượt móc thể cảnh sát của mình ra, đi lên chỉnh tề đặt lên trên bàn
làm việc của Uẩn Cảnh Uy.
Uẩn Cảnh Huy vừa tức giận lại cảm động, đám nhóc ranh này cũng quá không nghe
lời rồi, nhưng anh ta cũng rất cảm động, thằng nhóc Đỗ Long này sao có nhiều
anh em chịu làm bất cứ việc gì vì hắn như vậy sao?
Uẩn Cảnh Huy lại vỗ bàn, kể cả Thẩm Băng Thanh cũng đứng lại. Nhưng bọn họ ai
ai cũng đều đứng thẳng lưng, đều không có ai xoay người. Uẩn Cảnh Huy không
nói mà đứng lên, đi tới cánh cửa kéo Thẩm Băng Thanh đã ra khỏi cửa lại, sau
đó thuận tay đóng sập cửa.
Uẩn Cảnh Huy quay đầu cầm từng chiếc thẻ cảnh sát lên, tự tay nhét vào trong
túi áo bọn họ. Sau đó vỗ vỗ vai của bọn họ, về tới chỗ ngồi của mình, anh ta
cười khổ nói:
Tất cả mọi người đều dựng tai lên, Uẩn Cảnh Huy bắt đầu nói với mấy cái bóng,
nói xong, mấy người đều không kìm được xoay người lại, phát ra đủ loại âm
thanh kinh hỉ bất ngờ.
Sau khi Uẩn Cảnh Huy nói xong cầm ấm trà trước mặt lên rót một ly Thiết Quan
Âm cho mình. Nói lâu như vậy, trà cũng nguội rồi.
Bọn Mạnh Hạo ngây ngốc trả lời.
Uẩn Cảnh Huy lại vỗ bàn cực mạnh, quát:
Mọi người có chút lo lắng nhìn Thẩm Băng Thanh, Uẩn Cảnh Huy nói:
Tôi muốn dẫn thằng nhóc này đi thăm Đỗ Long, cậu ta chính là đại diện của
các cậu, các cậu có ý kiến gì không?
Không có không có, trưởng phòng Uẩn uy phong sáng suốt, chúng tôi nào dám
có ý kiến...
Mạnh Hạo cười hì hì vừa cười vừa nói rồi dẫn đám người xoay lưng đi. Triệu
Hưng Chinh muốn nói gì đó, kết quả nhìn thấy hai mắt phát đỏ của Thẩm Băng
Thanh lại không chịu được, chỉ lắc đầu thở dài một tiếng.
Cửa mở, một người đứng ở cửa đang giơ tay định gõ cửa, Mạnh Hạo và y bốn mắt
nhìn nhau, liền bật thốt lên:
Người đến chính là Hoàng Kiệt Hào, y thấy người của đội một đều ở trong văn
phòng, y vui mừng cười, nói:
Uẩn Cảnh Huy khoát tay nói:
Nói xong Uẩn Cảnh Huy lại uống một ly trà, thêm mấy người nữa chỉ sợ bình trà
này của anh ta uống hết cũng không đủ nhuận cổ.
Sau hơn mười mấy phút Uẩn Cảnh Huy dẫn Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh xách
giỏ trái cây đến bệnh viện Công Nhân. Đỗ Long ở vẫn là phòng bệnh chăm sóc cao
cấp. Lúc nói với y tá đang đứng với y tá khác muốn đi thăm Đỗ Long, cô y tá
rất không hài lòng nói:
Uẩn Cảnh Huy hiếm khi bị người ta chống đối như vậy. Nhưng ở trong bệnh việc
bác sĩ và y tá chính là lão đại, anh ta không dám đắc tội, sờ sờ cái mũi, Uẩn
Cảnh Huy cười trừ nói:
Cô y tá vẫn không chút khách sáo nói:
Uẩn Cảnh Huy bị nói thế đành trợn mắt mang đồ đi tới trước phòng bệnh số 15.
Phòng bệnh cũng không khóa cửa. Uẩn Cảnh Huy nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó đẩy
cửa ra. Chỉ thấy trong căn phòng có mấy người đang đứng chen nhau trong đó,
còn có một người đang ngồi trên giường, bọn họ đều quay đầu nhìn lại bên này.
Uẩn Cảnh Huy vừa cười vừa chào hỏi, đi vào phòng bệnh, y nói với Đỗ Long đang
dựa vào giường bệnh:
Mã Quang Minh giơ tay nhìn đồng hồ, đứng lên nói:
Sau khi Mã Quang Minh đi Lục Hồng Quảng rất nhanh cũng đi. Uẩn Cảnh Huy nói
vài câu với Đỗ Long rồi đi. Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoàng Kiệt
Hào và Thẩm Băng Thanh trò chuyện với Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh dưới sự đồng ý của Đỗ Long cẩn thận vén chăn lên, nhìn thấy
mấy chỗ bị thương bầm tím trên bụng Đỗ Long, tất nhiên nhìn ra là bị đánh thế
nào.
Nhìn thấy vết bầm đó, ánh mắt của Thẩm Băng Thanh lại đỏ lên, y khàn giọng
hỏi:
Đỗ Long kéo quần áo bệnh nhân xuống, che lên vết thương của hắn, nói:
Nghe xong lời nói của Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào cũng chửi ầm lên. Thằng khốn đó
quả thật còn độc ác vô sĩ hơn so với đặc vụ quân thống của nhà lao cặn bã Quốc
Dân đảng.
Hai mắt của Thẩm Băng Thanh càng đỏ hơn như muốn bốc lửa đáng sợ, y khàn giọng
nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh gật đầu, nói:
Hoàng Kiệt Hào nhìn bóng dáng của Thẩm Băng Thanh, oán giận Đỗ Long nói:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào lo lắng nói:
Nói xong, Hoàng Kiệt Hào vội vàng đi, trong bệnh viện cuối cùng yên tĩnh trở
lại.
Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một tí, qua
không biết bao lâu, cảnh báo trong lòng hắn chợt xuất hiện. Đỗ Long giật mình
mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt thân quen bất thình lình xuất hiện trước mặt
hắn, không chớp mắt nhìn hắn…