Người đăng: tuanh.kst@
Một quyển VB từ nhập môn đến tinh thông thật dày, nặng nề đánh lên lưng Đỗ
Long. Đỗ Long bị treo trong không trung chỉ có mũi chân có thể chạm đất kêu
lên một tiếng. Cơ thể không chịu khống chế phiêu dật trên không, sau đó mới
miễn cưỡng ổn định lại.
Liễu Truyện Tường nắm lấy áo của Đỗ Long, nhìn chằm chằm ánh mắt của Đỗ Long
hung hăng nói:
Đỗ Long lạnh lùng nhìn y, nói:
Liễu Truyện Tường thẹn quá hóa giận hung hăng đánh một quyền vào bụng của Đỗ
Long. Đỗ Long chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều giống như bị một quyền này
đánh phải nôn ra. Mà một quyền này là đánh xuyên qua một cái khăn dày, sẽ
không để lại dấu vết rõ ràng gì trên người Đỗ Long. Bọn Liễu Truyện Tường cũng
gọi là cao thủ dụng hình hiện đại, những trò bịp bợm này đều là cả bộ, làm
người ta sau này muốn kiểm tra vết thương cáo buộc bọn họ cũng không làm được.
truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Một tên cảnh sát thấy Đỗ Long sau khi trúng một quyền một tiếng kêu rên cũng
không có, y nói:
Ánh mắt âm trầm của viên cảnh sát đó làm Đỗ Long trong lòng phát lạnh. Nhưng
tên này đúng thật là độc ác mà, trên đầu bọn họ còn quốc huy không, bọn họ
chính là người bảo vệ nhân dân sao?
Liễu Truyện Tường thấy trên mặt Đỗ Long lóe ra vẻ dị thường, lập tức nắm bắt
nhược điểm của Đỗ Long, y ha ha cười:
Đỗ Long nghiến răng nghiến lợi nói:
Liễu Truyện Tường giận tím mặt, đột nhiên xoay người, mượn sức lực khi xoay
người hung hăng đánh một quyền nặng nề vào bụng Đỗ Long. Đỗ Long phát ra một
tiếng kêu thảm, ngay sau đó cả người lộn nhào trong không trung, co giật, máu
từ bên miệng, mũi, thậm chí mắt, tay hắn chảy ra ngoài. Cơ thể hắn sau khi
nhào lộn mấy cái trong không trung hai mắt trắng bệch, cơ thể mền nhũn xuống,
cũng không động đậy nữa.
Một viên cảnh sát đứng bên cạnh Đỗ Long lạnh lùng cười một tiếng, một côn quất
vào chỗ nhạy cảm nhất cũng là hiểm yếu nhất dưới chân Đỗ Long. Cơ thể Đỗ Long
lay động một cái trong không trung, hoàn toàn không có sự co giật hay phản ứng
bình thường nào cả.
Viên cảnh sát đó nâng mặt của Đỗ Long lên, sau khi nhìn thấy mấy vết máu trên
mặt hắn mới kinh hãi. Y vội vàng giơ tay ấn lên động mạch chủ bên cổ Đỗ Long,
sau nửa phút cũng không có cảm thấy được một chút tim đập, y hoảng hốt quay
đầu lại, nói với Liễu Truyện Tường:
Liễu Truyện Tường cũng giật bắn người, vội vàng áp vào trước ngực Đỗ Long nghe
thử, chỉ thấy Đỗ Long quả nhiên không có nhịp tim. Phát hiện này làm sắc mặt
Liễu Truyện Tường nhất thời trở nên trắng bệch, sau nửa phút y run rẩy nói:
Đỗ Long rất nhanh được thả xuống đất, Liễu Truyện Tường lấy tay ấn lên ngực
hắn, nhưng Đỗ Long vẫn không chút phản ứng. Hộp cấp cứu đưa đến, Liễu Truyện
Tường dùng tay run rẩy rút một ống a-dre-na-lin, từ bên giữa sườn đâm vào tim
Đỗ Long, tiêm thẳng vào tim.
Sau khi tiêm vào Liễu Truyện Tường cố sức nện lên ngực của Đỗ Long, vừa nện
xuống thì áp vào ngực Đỗ Long nghe thử. Sau khi nện mấy cái vẫn không cảm thấy
được nhịp tim, y dựa theo thuật cấp cứu học được định làm hô hấp nhân tạo cho
Đỗ Long, đột nhiên Đỗ Long cơ thể run lên, đầu ngửa về phía sau, sau đó thở
phù một tiếng, một ngụm máu tươi phun đầy mặt Liễu Truyện Tường.
Nhưng Liễu Truyện Tường không giận lại mừng, y lớn tiếng nói:
Tim của Đỗ Long tuy đập trở lại, hơi thở cũng hồi phục dần, nhưng nhịp tim của
hắn vẫn rất yếu, hơi thở cũng rất yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể
ngừng. Ngẫu nhiên ho một tiếng cũng có thể phun ra máu, dưới tình huống này,
tất nhiên việc đưa đi bệnh viện là hợp lý.
Bọn người Liễu Truyện Tường ba chân bốn cẳng tìm cáng giá đến g Đỗ Long ra
khỏi đại đội trị an. Ngoài cửa bỗng nhiên có mấy người bước nhanh vào. Liễu
Truyện Tường không kịp nhìn rõ mặt của bọn họ lớn tiếng quát:
Mấy người đó cũng không có tránh ra, trong đó một giọng nói uy nghi nói:
Liễu Truyện Tường ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc thấy rõ khuôn mặt của
người nói chuyện đó, y trong lòng run lên, ai thán kêu:
Đứng bên cạnh Lục Hồng Quảng chính là Uẩn Cảnh Huy, anh ta liếc nhìn người
trên cáng giá, sắc mặt nhất thời biến đổi, kinh hoảng hô:
Sau khi Lục Hồng Quảng nghe nói đó là Đỗ Long sắc mặt cũng phải thay đổi theo,
ông ta lập tức hạ lệnh nói:
Uẩn Cảnh Huy vừa đưa Đỗ Long đi bệnh viện, Lục Hồng Quảng còn chưa kịp chất
vấn Liễu Truyện Tường rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trước cửa đại đội
trị an C-K-Í-T..T... một tiếng xe phanh gấp, lại có một chiếc xe cảnh sát cao
cấp chạy tới.
Tôn Quốc Trung dẫn hai người bước nhanh vào, Lục Hồng Quảng thấy lão vào đành
ngắt lời nói của Liễu Truyện Tường, lên tiếng chào hỏi:
Tôn Quốc Trung liếc mắt nhìn ông ta, cười lạnh nói:
Tranh đấu giữa Lục Hồng Quảng và lão đã sớm thể hiện ra bên ngoài, sau khi
nghe thấy lời nói của Tôn Quốc Trung ông ta lạnh lùng nói:
Tôn Quốc Trung cười lạnh nói:
Tôn Quốc Trung thấy nụ cười trên mặt của Lục Hồng Quảng sau đó đột nhiên ý
thức được chuyện không có đơn giản như vậy. Dưới sự sửng sốt lão đưa mắt nhìn
Liễu Truyện Tường bên cạnh, chỉ thấy Liễu Truyện Tường mặt xám như tro tàn,
máu tươi trước ngực trên mặt nhìn thấy ghê người, Tôn Quốc Trung kinh hãi vội
hỏi:
Liễu Truyện Tường đổ mồ hôi lại cúi đầu, Hồng Quảng lạnh lùng cười nói:
Thần sắc của Tôn Quốc Trung cũng nhất thời thay đổi, lão lạnh lùng nói:
Liễu Truyện Tường ngẩng đầu, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hối hận nói:
Sắc mặt của Tôn Quốc Trung hoàn toàn biến đổi, cuối cùng y biết tại sao sắc
mặt của Liễu Truyện Tường khó coi như vậy, vì sắc mặt lúc này của y cũng đã
cực kỳ khó coi.