Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long tâm tình không tốt, hắn lười ngồi xe, chỉ bước chầm chậm để đi về
nhà, dọc đường hắn vừa đi vừa tính toán nếu gặp lại Phùng Vi Ngũ thì
làm như thế nào để chỉnh gã một trận ra trò.
Chuông điện thoại di động của Đỗ Long lại vang lên, nhạc chuông vang lên
giọng trẻ em trong trẻo rất dễ thương, Đỗ Long nhận điện thoại, cười nói:
Thanh âm của Hoàng Kiệt Hào có chút trầm trọng nói:
Lửa giận khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được nay lại bị dấy lên, Đỗ
Long trầm mặc chừng một cái chớp mắt, sau đó hắn bình tĩnh nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp thôi, Đại học chính trị pháp luật Tây
Nam, theo như trên hồ sơ xem ra cũng không tệ lắm, bất quá y cũng họ Thẩm, tên
là Băng Thanh, cậu đã rõ chưa? Tôi không biết Thẩm Ngọc Khiết chui đường
gì nữa, không ngờ dám đem em trai của gã nhét vào đội chúng tôi.
Thẩm Băng Thanh? Nam?
Đỗ Long kinh ngạc hỏi ngược lại câu, ngẫm nghĩ một chút, Đỗ Long nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long bình tĩnh nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào lại nói tiếng xin lỗi, sau đó cúp điện thoại. Đỗ Long tiếp tục
chậm rãi đi về nhà, tuy ngoài mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt bị
kính râm che khuất không ngừng xuất hiện nhưng tia lửa giận, b. Ba sự kiện
liên tiếp thật sự làm Đỗ Long phát bực:
Đỗ Long không cam lòng để người ta bắt nạt mình như vậy, tâm trí hắn đột
nhiên hiện ra một khuôn mặt, chính là Phó bí thư Thành ủy thành phố Ngọc
Minh, Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh!
Nghĩ đến Chủ tịch Mã, trong lòng Đỗ Long lại hiệ ra một chuỗi con số, đó là
số điện thoại di động của Chủ tịch Mã, chỉ cần bấm gọi là sẽ nghe đấy, cũng
không phải là đường dây nóng của Chủ tịch thành phố!
Nhớ lại ngày đó tại thời điểm chính mình từ chối thư ký Vương tuyệt đối
không thể tưởng được nhanh như vậy đã cần Chủ tịch Mã hỗ trợ, Đỗ Long cười
khổ một cái, bắt đầu cẩn thận tính toán hiện giờ nên làm cái gì. Phải biết
rằng để được vị Bồ Tát che chở cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu
không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không cần tới đại giá của Chủ tịch
thành phố Mã, phải tính toán sao cho hiệu quả đạt được là cao nhất,
quyết không thể lãng phí.
Đỗ Long suy trước tính sau một khoảng thời gian rốt cục quyết định tạm thời
không gọi cú điện thoại này. Hắn đành gọi điện thoại nói cho mẹ rằng mình có
việc không thể về nhà ăn cơm trưa, sau đó ngồi xe bus đi thẳng tới vườn Thi
Gia, tìm được chỗ ở của Thẩm Ngọc Khiết. Đỗ Long liền ngồi xổm dưới bóng cây
trước nhà Thẩm Ngọc Khiết rồi bấm điện thoại gọi cho Chủ tịch Mã.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nghi hoặc của Chủ tịch Mã. Việc
này cũng khó trách, Chủ tịch Mã là lãnh đạo cấp thành phố nên số điện
thoại của ông ta cũng có thể coi là cơ mật, có thể biết số điện thoại
của ông ta cũng không có mấy người. Nhìn vào số điện thoại xa lạ kia,
Chủ tịch Mã không khỏi nhớ tới vài ngày trước cha ông ta nhập viện vì bệnh
cấp tính, khi đó ông ta cũng nhận được một cuộc điện thoại lạ báo cho,
kết quả ông ta sợ tới mức quá gấp gáp cho nên cũng không nhớ rõ số điện
thoại kia.
Đỗ Long trầm giọng nói:
Chủ tịch thành phố Mã nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
Đỗ Long đem chuyện bốn tên trộm tố cáo mình nói một lần, hy vọng Mã lão
gia có thể ra mặt làm chứng nhận. Chủ tịch thành phố Mã trầm ngâm một chút,
nói:
Đỗ Long ồ lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Chủ tịch Mã, nói:
Đỗ Long nói xong liền cúp điện thoại, hành vi này vô lễ khiến Mã Quang Minh
ở đầu bên kia điện thoại cũng không biết nói gì nữa, thân phận của
mình là gì chứ? Đỗ Long là ai? Hắn lại dám cứ như vậy mà tắt điện thoại
sao!
Mã Quang Minh không khỏi sửng sốt một trận cười khổ nói:
Mã Quang Minh ngẫm nghĩ một chút, dùng máy điện thoại riêng gọi điện cho
Viện trưởng toà án nhân dân thành phố Ngọc Minh Tạ Tiên Tường.
Tạ Tiên Tường sau khi bắt máy, lập tức cười nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Tạ Tiên Tường là người bận trăm công ngàn việc, hơi đâu mà chú ý tới vụ
án mấy tên cướp vặt này, nhưng nếu đã kinh động đến Chủ tịch Mã kia đã
nói lên hẳn là có chuyện như vậy, Tạ Tiên Tường mở trừng hai mắt, nói: