Người đăng: tuanh.kst@
Khi Kỷ Quân San và Đỗ Long trốn trong phòng vệ sinh chơi trò chơi y tá ca đêm,
Đổng Xương Cường, Lư Hạo Vũ, Lâm Khai Thái, Tưởng Vân Phi còn có mấy người của
Dương Khánh ngồi trong phòng của khách sạn Hải Thiên. Vị trí cũng giống như
mấy ngày trước vậy, nhưng tâm trạng của mọi người lại hoàn toàn không giống
lúc ấy.
"Choang!" Đổng Xương Cường ném vỡ ly thủy tinh thứ ba, khuôn mặt của anh ta vì
kích động và phẫn nộ đã trở nên dữ tợn, anh ta giận dữ hét:
Lâm Khai Thái bọn họ cũng không dám hé răng, chỉ có Lư Hạo Vũ khuyên nhủ:
Ánh mắt Đổng Xương Cường chuyển sang hướng Lâm Khai Thái, quát về phía y:
Lâm Khai Thái cười đau khổ nói:
Đổng Xương Cường trừng mắt nói:
Lâm Khai Thái cười đau khổ nói:
Lư Thuận Vũ nói chen vào:
Lâm Khai Thái cười đau khổ nói:
Lư Thuận Vũ chợt lóe lên một tia sáng, gã nói: truyện được lấy tại
t.r.u.y.ệ.n.y-y
Sau khi Lư Thuận Vũ nói cách đó ra, mọi người đều trầm ngâm, Đổng Xương Cường
nói:
Chụp vài tấm ảnh nude có ích gì chứ? Hơn nữa đến lúc đó lại phải đi đâu tìm
người trà trộn vào phòng điều trị tích cực chứ?
Phòng bệnh không thể trà trộn vào được đâu.
Điểm yếu của Lâm Khai Thái nằm ở trong tay của Đỗ Long, cho nên y vốn không
muốn sẽ lại dính vào việc này. Tuy nhiên lời nói của Lư Thuận Vũ lại làm y cảm
thấy hối hận.
Chỉ nghe Lư Thuận Vũ nói:
Đổng Xương Cường gõ nhịp nói:
Bác của Lâm Khai Thái tuy là Cục trưởng Cục tài chính, nhưng chức cục trưởng
này ở địa phương khác có thể uy phong tám hướng, ở trước mặt Ủy viên thường vụ
Thành ủy lại thấp nửa cái đầu, Lâm Khai Thái cũng không dám đắc tội với Đổng
Xương Cường. Thấy Đổng Xương Cường nói như thế, y chỉ có thể cắn chặt răng,
cười đau khổ nói:
Sự việc rất nhanh được quyết định như vậy, Lâm Khai Thái phụ trách dùng tài
hùng biện, Tưởng Vân Phi và Dương Khánh phụ trách việc ra tay…
… Kỷ Quân San sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ trong vòng tay của Đỗ
Long, cô ấy xấu hổ mà đánh Đỗ Long vài cái, oán trách nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long nói như vậy đơn thuần là vì mạo xưng làm trang hảo hán, tuy nhiên hắn
vừa nói như vậy, tâm trạng của Kỷ Quân San tốt lên rất nhiều. Cô vội vã mặc
quần, mang vớ, kéo váy xuống, sâu đó soi gương sửa sang khuôn mặt một chút,
như kẻ trộm mà mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy ở ngoài không có ai, vội vàng
quay đầu lại dặn dò Đỗ Long một câu rồi định rời đi.
Đỗ Long nắm lấy tay cô, nói với cô ấy:
Đây là mệnh lệnh chân thật đáng tin, Kỷ Quân San do dự một chút, nói:
Đỗ Long cười nói:
Kỷ Quân San khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, cô điệu đà trợn mắt mà liếc Đỗ Long một
cái, nói:
Sau khi Kỷ Quân San đi rồi Đỗ Long cười xấu xa nhìn cái camera trước mặt, ngửa
đầu nhìn một hồi, đột nhiên tiến về phía trước hai bước, giống như ba bước
vượt rào mà nhảy dựng lên, giơ tay vỗ một cái, lập tức đánh lệch cái camera
sang một bên.
"Ái chà…" Đột nhiên làm một động tác mạnh như vậy, Đỗ Long cảm giác toàn thân
khắp nơi đều truyền đến một cảm giác đau đớn, ở bãi đỗ xe hai tay, đầu, lưng,
chân của hắn đều trúng không ít gậy gộc, nhưng những cái này không phải khổ sở
uổng phí.
"Khốn kiếp, dám đánh lén tao như vậy, tao nhất định không tha cho mày!"
Đỗ Long trong lòng mắng một cách hung hăng, trở về giường chuẩn bị đi ngủ,
nhìn trần nhà, trong lòng hắn lại trở về ký ức chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe, tổng
kết bài học kinh nghiệm, sau này sẽ không làm ăn thua lỗ như vậy nữa.
Đỗ Long suy nghĩ kỹ lưỡng cả buổi, nghĩ một lượt những đồ vật trên người mình
đều muốn mang theo, chìa khóa, túi tiền, cái vặn vít, dây thắt lưng, bút bi,
điện thoại di động, đồng hồ, cái bật lửa…
Người đàn ông thông thường có thể mang theo vật tùy thân bên người cũng chính
là những thứ này, tuy nhiên dường như đều không thể nào thích hợp để sử dụng
làm vũ khí thường xuyên công kích ở cự ly xa. Cái bật lửa vật dùng thích hợp
nhất Đỗ Long đều đã đập nát một cái, đây chính là hàng số lương có hạn hơn một
ngàn tệ một cái, Đỗ Long rất đau lòng. Hơn nữa hắn cũng không thể luôn luôn
mang theo vật tùy thân là một cái bật lửa rẻ tiền, nếu những cái bật lửa kém
chất lượng này nổ tung thì phải làm sao bây giờ?
Trong tay Đỗ Long vuốt vuốt một đồ vật nhỏ bị rơi ra từ trong ví tiền của hắn,
trên gương mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Một đồng tiền xu, một vật có thể thấy ở khắp nơi, cho dù mang một nắm ở trên
người cũng sẽ không có ai cảm thấy kì lạ, quả nhiên là vũ khí đánh lén ở cự ly
xa tốt nhất. Nếu như mài nó thêm một chút, làm sắc cạnh xung quanh của đồng
xu, tiền xu bay lượn xoay tròn với tốc độ cao càng biến thân trở thành một
hung khí. Nếu như cảm thấy nó không đủ trọng lượng, còn có rất nhiều đồng tiền
khác cùng loại để lựa chọn…
Đỗ Long càng nghĩ càng thấy vui sướng, hắn kẹp tiền xu vào giữa ngón tay trỏ
và ngón tay giữa, nhắm chuẩn xác vào camera ở ngay góc phòng, đột nhiên tay
run lên, tiền xu liền bay nhanh. Mặc dù không trúng vào mục tiêu, nhưng ngược
lại đã tiếp cận tương đương. Từ góc độ bay của tiền xu đó có thể thấy được sức
công kích của nó thật sự không kém. Đỗ Long nhặt đồng tiền xu lăn trở lại lên,
trên gương mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó hắn liền lấy camera kia làm mục
tiêu, tiếp tục không ngừng mà luyện tập…