Hai Mĩ Nhân Làm Bạn Cùng Nhau


Người đăng: tuanh.kst@

Nhạc Băng Phong cũng nhìn Bạch Cảnh Tiên, nói:


  • Cô chính là Sĩ quan Bạch à? Cô cũng rất xinh, đàn ông theo đuổi cô so với
    tôi cũng không ít hơn đâu.

Hai cô gái nghe đồn là xinh đẹp nhất nhì thành phố Ngọc Minh đứng cùng nhau
thật là cảnh đẹp, nghe các cô đấu võ mồm qua lại cũng thú vị. Nhưng Đỗ Long
lại đang quan tâm một chuyện khác, nên đành phải chuyển hướng đề tài hỏi:


  • Băng Phong, Mạnh Hướng Đông tới đây làm gì?

Băng Phong thản nhiên liếc hắn một cái, nói:


  • Tôi có đồng ý cho anh gọi tôi như vậy đi chăng nữa, thì đây cũng đang là
    lúc tôi làm nhiệm vụ.

Nhìn thấy Đỗ Long bị người khác bắt bẻ, Bạch Nhạc Tiên nhất thời thấy khoái
chí, chỉ nghe Nhạc Băng Phong tiếp tục nói:


  • Ông ta đến đây thăm dò ý tôi, hy vọng tôi có thể xác minh căn cứ có lợi cho
    con ông ta. Tôi đương nhiên sẽ không làm như vậy.


  • Vì con, đúng là cái gì ông ta cũng làm.


Đỗ Long chậc chậc cảm thán nói.

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Điều này cho thấy ông ta dối trá, vì gia đình nhỏ mà quên đi mọi người. Nếu
    mà là tôi, tôi đã nghiêm khắc từ trước, quân pháp bất vị thân mà.

Đỗ Long đang muốn dạy bảo cô, bèn nói theo Nhạc Băng Phong:


  • Lời này tôi đồng ý. Ông ta biết rõ con mình là hung thủ, còn bảo vệ cho hắn
    như vậy. Nếu thực là muốn tốt cho con, thì nên khuyên con thành khẩn khai báo,
    không làm khó cho cảnh sát.


  • Đúng, cái này gọi là cùng một giuộc, rắn chuột một ổ. Thật là thượng bất
    chính hạ tắc loạn.


Bạch Nhạc Tiên tìm được đồng minh, ý đối địch với Nhạc Băng Phong dường như
lập tức biến mất.

Đỗ Long cười nói:


  • Hai vị hiệp nữ quân pháp bất vị thân, còn không đi vào trong rồi nói. Đứng
    chỗ này nói chuyện, người khác nghe được cũng không hay đâu.

Hai cô nhìn nhau cười. Quan hệ nhanh chóng đảo lộn như vậy khiến Đỗ Long mở
rộng tầm mắt. Nhạc Băng Phong để cho hai người đi vảo rồi, hỏi:


  • Hai người làm sao tới đây? Có chuyện gì cần giúp đỡ sao?

Đỗ Long mới đem tiến triển mới nhất của vụ án nói với Nhạc Băng Phong, cô căn
mày nói:


  • Ý của anh tôi hiểu. Mạnh Hồng Vĩ đúng là có hàn huyên trên mạng cùng tôi
    khoảng 1 tuần. Chẳng qua, y dường như không hé ra điều gì hơn so với những
    điều chúng ta đã biết trước mắt. Uhm. Để tôi lật lại nhật ký trò chuyện, xem
    có điều gì bỏ sót không.

Lúc Nhạc Băng Phong ngồi vào trước máy vi tính, Đỗ Long đưa tấm bản đồ có cái
vòng đã vẽ ra, nói sơ qua về phán đoán của mình. Nhạc Băng phong nói:


  • Mạnh Hồng Vĩ gọi điện thoại khẩn cấp cho Tần Phong Hà? Nếu biết điểm này
    cũng dễ tra xét hơn, đâu còn phức tạp như vậy. Điện thoại của y là điện thoại
    di động. Tôi sẽ liên lạc với người phụ trách di động của công ty di động thành
    phố Ngọc Minh phối hợp với cảnh sát chúng ta. Xem lúc ấy gã gọi điện từ chỗ
    nào, như vậy có thể thu nhỏ lại vòng tròn rồi.

Đỗ Long vỗ đầu một cái, vui mừng nói:


  • Đúng thế. Tôi lại quên khuấy mất điều này. Mau mau mau. Mau giúp tôi tra
    đi.

Nhạc Băng Phong bắt đầu dùng mạng chuyên dụng của cảnh sát liên hệ với người
của công ty di động. Sau đó nói:


  • Anh nói như vậy, nhưng thực ra tôi vừa nhớ tới một chuyện. Mạnh Hồng Vĩ
    từng mời tôi đến một chỗ nọ chơi, y nói đấy là nhà của người thân y, cảnh vật
    xung quanh tuyệt đẹp, vô cùng tĩnh lặng, hằng năm không có ai ở. Có lẽ nào đây
    chính là nơi y xử lý bộ áo quần dính máu kia?

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Đúng vậy, hẳn là có một chỗ như vậy. Cũng may cô không đi. Tần Phong Hà rất
    có thể chính là bị y bắt cóc tới đó làm nhục, làm cho mù mắt, lại còn bị khống
    chế nhiều năm.

Nhạc Băng Phong nói:


  • Đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng nhận lời y. Chúng ta là đang thi hành
    nhiệm vụ nhử cá. À, mà nếu tôi nhận lời hắn rồi, nhất định Đỗ Long sẽ đi theo
    bảo vệ tôi. Phải không anh Đỗ Long? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Được giai nhân hạ cố nhắc tới, Đỗ Long tự nhiên nghiêm nghị đáp:


  • Tất nhiên rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho đồng nghiệp chịu bất cứ thương
    tổn gì.

Bạch Nhạc Tiên liếc xéo hắn một cái, trong lỗ mũi phát ra một tiếng "hừ" khinh
thường nhè nhẹ.


  • Hừ cái gì? Lúc cô cùng tôi làm việc, tôi đã có làm cho cô thất vọng chưa?

Đỗ Long nói.

Bạch Nhạc Tiên cười nói, xem như trả lời. Không lâu sau bên kia công ty di
động có kết quả. Trước sau thời điểm 8 giờ tối là lúc xảy ra hai hung án, di
động của Mạnh Hồng Vĩ đều gọi cho Tần Phong Hà từ vùng phụ cận cột phát sóng
núi Bích Kê ở Thành Đông.

Theo như giải thích của công ty di động, một cột phát sóng có thể bao trùm một
khu vực bán kính ước chừng 2km. Nếu là nội thành thì càng thấp hơn, nhưng cái
cột phát sóng này ở ngoại ô, bán kính 2km lấy đỉnh núi Bích Kê làm trung tâm.

Nhạc Băng Phong thực hiện trực quan đơn giản hơn Đỗ Long nhiều. Cô rất nhanh
dùng bản đồ Google tìm đỉnh núi Bích Kê, sau đó dùng máy tính khoanh vùng bán
kính 2km. Cô lại phóng đại bản đồ đến thôn xóm rồi in ra. 3 thôn là thôn Bích
Kê, thôn Đông Sơn, thôn Lan Gia rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.


  • Đỗ Long, tất cả đường đi của hắn sau khi rời khỏi hiện trường đều được thu
    lại trong video ở các trạm thu phí Thành Đông của cục Giao thông rồi. Thiên hạ
    lẽ nào có chuyện trùng hợp đến thế? Hung thủ chắc chắn là y rồi.

Thẩm Băng Thanh phấn khích quá mà nói, nhưng rất nhanh liền thất vọng ngay:


  • Không tìm được tung tích Mạnh Hồng Vĩ. Sau khi y rời Thành Đông hơn 1
    tiếng, y mới lại xuất hiện lần nữa tại trạm thu phí mà camera thu được. Đi xe
    máy, y có thể rẽ xuống bất kì con đường nhỏ nào.

Đỗ Long an ủi:


  • Đừng lo, chúng ta đã có phát hiện khác, đã cơ bản xác định được vị trí y
    gọi điện thoại. Manh mối đó của cô cũng rất quan trọng. Đem 1 bản copy video
    mà Mạnh Hồng Vĩ xuất hiện đến tòa án không phải là chứng cớ sao? Đây chính là
    một mắt xích quan trọng rồi.

Triệu Hưng Chinh bên kia cũng có tin tức, gã đã chứng thực, mẹ Mạnh Hồng Vĩ,
tên Lan Hiểu Hoa, chính là người thôn Lan Gia dưới chân núi Bích Kê, tài sản
cũng không có gì.

Không có tài sản gì cũng không lo. Chỉ cần có liên hệ với thôn Lan Gia là có
thể tiếp tục điều tra. Nên Đỗ Long sau khi đưa Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng
Chính trở lại, cùng Nhạc Băng Thanh, không chút nghi ngờ cùng nhau chạy đến
Lan Gia thôn.

Nhìn bọn họ đi, Nhạc Băng Phong muốn nói lại thôi. Thực ra cô cũng rất muốn
đi, tiếc là đang lúc làm việc, hơn nữa cũng không có lí do gì để đi theo.

Xe cảnh sát hú còi inh ỏi giành đường đi, nhóm Đỗ Long nửa giờ sau đã đến thôn
Lan Gia. Bọn Đỗ Long cầm ảnh chụp gia đình Mạnh Hồng Vĩ đi hỏi thăm, có người
nhận ra Lan Hiểu Hoa, nói một nhà cô ta nhiều năm không trở về thôn Lan Gia.
Dường như sau khi kết hôn chưa từng trở lại nhà mẹ đẻ. Cha mẹ Lan Hiểu Hoa lúc
sắp chết đều không gặp được rể con.

Anh trai còn sống của Lan Hiểu Hoa hiện giờ tê liệt ở giường. Nhắc tới em gái
mình, gã vô cùng thất vọng:


  • Đều tại tôi, là tôi đã nhìn nhầm người. Mạnh Hướng Đông thực là kẻ không ra
    gì. Lão trước và sau khi kết hôn cùng Hiểu Hoa thay đổi hẳn bộ mặt. Tôi không
    nhìn thấu bộ mặt thật của lão, là tôi hại Hiểu Hoa rồi.

Lời nói của Lan Hương Hùng khiến cái nhìn của mọi người về Mạnh Hướng Đông
thay đổi nhiều. Từ nhà Lan Lương Hùng đi ra, Bạch Nhạc Tiên lại đắc ý nói với
Đỗ Long:


  • Đấy, tôi đã sớm biết rằng ông ta không phải người tốt rồi.

Đỗ Long nhìn cái cột sắt xa xa trên đỉnh Bích Kê, tự nhiên nói:


  • Mạnh Vệ Đông là người tốt không phải là điều tôi lo nghĩ. Điều tôi muốn
    biết chính là, nếu Mạnh Vệ Đông chưa từng về lại thôn Lan Gia, thì rốt cục
    Mạnh Hồng Vĩ dừng chân ở nơi nào trong thôn này?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #249