Lợi Dụng Ngon Ăn, Án Khó Làm


Người đăng: tuanh.kst@

Đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Long tới nhà Mạnh Hồng Vĩ, Bạch Nhạc Tiên cũng vậy.
Trong khi Đỗ Long cẩn thận khám xét xung quanh thì Bạch Nhạc Tiên tò mò hết
nhìn đông lại nhìn tây.

Mặt đất vô cùng sạch sẽ, đồ vật trong phòng bày đặt vô cùng ngăn nắp. Đỗ Long
chưa thể phát hiện ra điều gì dị thường ở những nơi mặt ngoài, nhưng cũng phát
hiện có chút kỳ lạ. Thí dụ như càng làm người khác chú ý chính là ở trong
phòng khách trên cái bàn trà thủy tinh công nghiệp trong suốt kia đặt hai
chiếc điều khiển từ xa vô cùng ngay ngắn. Điều khiển từ xa, cái đồ vật này
Bạch Nhạc Tiên vẫn chưa nhìn thấy người nào coi trọng nó như vậy.

Bạch Nhạc Tiên tò mò đưa tay ra cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, Mạnh Hướng
Đông đứng ở cửa theo dõi bọn hắn đột nhiên nói:


  • Đụng vào đồ vật gì xin hãy để nó về vị trí cũ, tôi không thích bị làm xáo
    trộn ở trong nhà.

Bạch Nhạc Tiên bị lời nói lạnh như băng của ông ta làm giật nẩy cả mình, cô hừ
nhẹ một tiếng. Sau khi cầm chiếc điều khiển từ xa lên liền nói với cảnh sát
nhân dân ở cửa:


  • Ông ta ở đây gây trở ngại đến chúng tôi lục soát điều tra, có thể mời ông
    ta ra một nơi xa hơn một chút nghỉ ngơi được không?


  • Lão Mạnh, anh xuống lầu trước cùng ông bạn già của anh nghỉ ngơi chút đi,
    tôi ở nơi này thay anh trông xem xét được không?


  • Một viên cảnh sát nhân dân nói.


Mạnh Hướng Đông cuối cùng bị khuyên đi rồi, Bạch Nhạc Tiên nhìn chiếc điều
khiển từ xa một chút, cũng không có gì đặc biệt. Cô khinh thường hừ một tiếng,
đem chiếc điều khiển từ xa đó đặt về chỗ cũ.

Đỗ Long quay đầu lại, nhìn thoáng qua, nói:


  • Vị trí lệch một chút kìa.

Bạch Nhạc Tiên nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt của Đỗ Long, cô không khỏi cả
giận, nói:


  • Có khác nhau sao? Em không thấy như vậy?

Đỗ Long cũng không thay cô ta đi sửa lại, mà là tiếp tục lục soát, đồng thời
hắn thuận miệng nói:


  • Thói quen của một vài người khá đặc thù, không có gì quá tò mò cả.

Đỗ Long không tìm được gì ở hai cái phòng khách lớn, sau đó gã liền đi vào
phòng ngủ của Mạnh Hướng Đông. Trong phòng ngủ cũng vậy rất ngay ngắn, sạch
sẽ, ngay cả một đồ vật dư thừa cũng không nhìn thấy. Một vết gấp trên ga trải
giường cũng không có, chăn, gối cũng đều bày biện rất ngay ngắn.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhạc Tiên sau khi chụp vài kiểu ảnh nhịn không được
nói:


  • Cái gì cũng ngay ngắn như vậy, chẳng trách Mạnh Hồng Vĩ sẽ bị ép đến phát
    điên, đổi lại là em sớm cũng đã điên rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Không thể nói như vậy, có lẽ người ta sớm cũng đã quen rồi thì sao? Rất
    nhiều thứ sau khi quen rồi liền tự nhiên như hô hấp vậy, cũng chưa hẳn sẽ có
    tồn tại áp lực gì.

Bạch Nhạc Tiên nhún nhún vai, nói:


  • Em cho rằng cha em đã là ông già lợi hại nhất, ngang ngạnh nhất ở trên đời
    này rồi. Ai ngờ so với Mạnh Hướng Đông ông ấy căn bản chỉ là đứa trẻ.

Đỗ Long cười nói:


  • Em quay về đem những lời này nói cho cha em, ông ấy nhất định sẽ vô cùng
    vui mừng đấy.

Bạch Nhạc Tiên nhún nhún vai, cô mới không có tâm tình như vậy. Đỗ Long lục
soát hết sức nhanh chóng, chỉ trong chốc lát liền lục soát xong xuôi phòng ngủ
của Mạnh Hướng Đông. Hai người tới phòng ngủ của Mạnh Hồng Vĩ, phòng ngủ của
gã cũng giống như vậy, vô cùng sạch sẽ, hơn nữa không có máy tính. Phỏng chừng
Mạnh Hướng Đông căn bản không thể chịu đựng được những dây nối lộn xộn kia của
máy tính. Máy tính bàn cũng là nơi rất dễ sinh ra sự lộn xộn.

Sau một hồi lục soát cũng không phát hiện được đầu mối gì, ngược lại nảy sinh
ấn tượng rất sâu đối với sự sạch sẽ quá mức của Mạnh gia.

Hai người không có bất cứ thu hoạch gì rời khỏi Mạnh gia. Mạnh Hướng Đông đang
ở dưới lầu, ông ta bước lên trước lạnh lùng nói với Đỗ Long:


  • Sĩ quan cảnh sát Đỗ, cậu lục soát được chứng cớ gì rồi?

Đỗ Long lạnh nhạt nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om


  • Không có, các người có thể về nhà rồi.

Mạnh Hướng Đông mặt đỏ lên, nói:


  • Tôi sẽ đưa ra kháng nghị tới cấp trên của cậu. Các cậu hai lần lục soát đều
    không tìm được bất cứ chứng cớ gì. Đây hoàn toàn là nhiễu dân vô duyên vô cớ.

Đỗ Long không để ý đến ông ta, Bạch Nhạc Tiên lại nói:


  • Ông Mạnh, vì cần thiết cho việc phá án, cho dù tới vài lần nữa đều là có
    khả năng. Ông Mạnh nếu như cảm thấy phiền phức, không ngại dọn đi khách sạn ở
    vài hôm.

Mạnh Hướng Đông tức giận đến nỗi cả người phát run. Bạch Nhạc Tiên lại mỉm
cười quay lưng hướng về phía Đỗ Long làm cái mặt quỷ.


  • Em vì sao chọc tức ông ta?


  • Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên.


Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại nhìn Mạnh Hướng Đông một cái, nói:


  • Em chính là tức không chịu được, tên khốn đó xem ra cũng không giống người
    tốt. Con trai của mình giết người, ông ta vẫn còn liều mạng thay gã thoát tội,
    đổi lại là em sớm đã đại nghĩa diệt thân rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Người ta đây đều là vì con trai, em vẫn còn chưa làm mẹ, cho nên khó có thể
    nhận thức được loại cảm giác này. Đợi em có con rồi, em sẽ hiểu được thôi.

Bạch Nhạc Tiên thở dài một hơi, nói:


  • Vậy cũng còn phải đợi bảy, tám năm nữa...toi công một chuyến lại không thu
    hoạch được gì. Bây giờ nên làm thế nào?

Đỗ Long nói:


  • Thăm hỏi hàng xóm của Mạnh gia, xem xem Mạnh Hồng Vĩ bình thường có điểm gì
    bất thường.

Lão Từ cảnh sát nhân dân của đồn công an rất quen thuộc đối với Mạnh gia. Anh
ta đầu tiên tự mình nói một chút ấn tượng về Mạnh gia, sau đó dẫn Đỗ Long bọn
hắn thăm hỏi vài người hàng xóm của Mạnh gia. Kết quả thăm viếng khiến cho Đỗ
Long và Bạch Nhạc Tiên vô cùng kinh ngạc.


  • Lão Mạnh là một người tốt hiếm thấy, tiểu Mạnh cũng là một đứa trẻ ngoan!
    Vợ chồng lão Mạnh chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa bao giờ đánh chửi con. Tiểu
    Mạnh từ nhỏ thành tích luôn luôn tốt, nhưng mà ở trường học luôn bị bắt nạt,
    trên người luôn có thương tích. Tôi thấy tiểu Mạnh học cái xấu đều là những
    học sinh xấu kia của trường ép làm. Lời của lão Từ dường như chính là ấn tượng
    khái quát của mọi người đối với ba người nhà họ Mạnh.

Mạnh Hướng Đông rất vui với việc giúp đỡ hàng xóm, từ xưa đến nay cũng chưa
bao giờ phát sinh qua tranh cãi với bọn họ, cũng không cãi nhau với vợ, càng
không đánh mắng con. Mọi người từ trước đến nay chưa từng nghe qua tiếng cãi
vã truyền ra từ trong nhà ông ta. Gia đình này hoàn toàn có thực lực lấy giấy
khen gia đình năm tốt hàng năm.

Trong gia đình tốt hòa thuận như vậy lại có thể ra một tên tội phạm giết người
hàng loạt, trong mắt rất nhiều người đây hoàn toàn là chuyện không thể tin
nổi. Bọn họ thậm chí ôm theo cách nghĩ giống như Mạnh Hướng Đông, hoài nghi
cảnh sát bắt nhầm người. Cho nên lúc thăm viếng có lúc gặp một, hai người cảm
xúc kích động lời nói kịch liệt. Nhiều lần Bạch Nhạc Tiên cũng nhịn không được
muốn châm biếm đáp lại đối phương, nhưng đều bị Đỗ Long ngăn lại.


  • Những người đó thật là quá đáng!


  • Lúc Bạch Nhạc Tiên ngồi trên xe Đỗ Long và cùng hắn quay về phân cục vẫn
    còn rất kích động nói:


  • Bọn họ hoàn toàn không hiểu gì, liền nhận định Mạnh Hồng Vĩ là bị bắt nhầm.
    Thật là quá đáng! Anh ngăn cản em làm gì? Nếu không phải anh luôn ngăn em, em
    thế nào cũng phải tranh biện rõ ràng với bọn họ.


Đỗ Long đột nhiên cười nói:


  • Anh có ngăn cản em sao?

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Anh không ngăn cản em tại sao luôn bịt miệng em?

Đỗ Long cười nói:


  • Lợi dụng không được sao? A...

Chiếc xe bán tải ở trên đường lớn quẹo thành hình chữ S lớn, thiếu chút nữa
gây ra thảm án đâm xe liên hoàn.


  • Ai yo, anh là cái đồ điên, em đùa giỡn với anh thôi mà. Lúc thăm viếng sao
    có thể cãi nhau với quần chúng chứ? Ai da....đau chết rồi.


  • Đỗ Long ủy khuất nói:


  • Tay của anh khẳng định tím rồi.


Bạch Nhạc Tiên cười khanh khách nói:


  • Đáng đời anh! Em nhẫn nhịn một bụng khí, đúng lúc trút vào người anh.

Nói thì nói như thế, trong lòng Bạch Nhạc Tiên lại đang quẫn bách...vừa
rồi...mình sao không phát hiện được? Đỗ Long tên khốn xấu xa, rõ ràng chính là
đang lợi dụng mình, muốn ngăn cản mình, có thể dùng chân đá, dùng củi chỏ
đụng, vì sao lại véo đùi của mình? Tên khốn xấu xa này, không cẩn thận lại bị
hắn nhân cơ hội lợi dụng không ít...

Vất vả điều chỉnh xong tâm tình, Bạch Nhạc Tiên mới hỏi:


  • Đầu mối gì cũng không có, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Đỗ Long dường như không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào vậy. Hắn cười hì hì,
nói:


  • Về báo cáo với Trưởng phòng Uẩn một chút, sau đó tìm vài người có kỹ năng
    bơi tốt, quay về hiện trường vớt hung khí chứ sao.

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Không phải đã vớt qua rồi sao? Không tìm được hung khí, hơn nữa ngâm ở dưới
    nước lâu như vậy, cho dù tìm ra rồi cũng chưa chắc có thể tìm được manh mối gì
    liên hệ với Mạnh Hồng Vĩ. Hung khí của gã đều là kêu Tần Phong Hà tạm thời mua
    mới ở quán ven đường..

Đỗ Long nói:


  • Đây chính là chỗ giảo hoạt của gã...yên tâm, lưới trời tuy thư nhưng khó
    lọt. Chúng ta sớm hay muộn sẽ tìm được manh mối có thể tóm gã.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #246