Người đăng: tuanh.kst@
Cảnh sát hình sự cấp dưới của Trần Bác Hùng là Lưu Thiếu Kiệt báo cáo với anh
ta tình hình điều tra:
Trần Bác Hùng nhìn trong phòng chỉ vẻn vẹn có một chiếc máy tính, nói:
Lưu Thiếu Kiệt trả lời:
Trần Bác Hùng nhíu mày, Mạnh Hạo nói:
Bên pháp y đã kiểm tra xong thi thể, nạn nhân tử vong vào khoảng chín giờ
sáng, là do bị hung thủ bóp cổ một cách tàn nhẫn. Móng tay của cô ta cũng bị
cắt đi một cách tỷ mỉ, hơn nữa còn dùng bàn chải đánh răng và nước rửa tay rửa
rất cẩn thận. Từ khe móng tay không thể lấy được bất kỳ dấu vết nào.
Từ trên người nạn nhân không thể tìm kiếm được những thứ cần tìm, cũng chỉ có
thể từ hiện trường xung quanh tìm kiếm mà thôi. Khó một nỗi hung thủ còn kỹ
lưỡng hơn cả người dọn vệ sinh, không ngờ dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết tại hiện
trường, ngay cả dấu vân tay, lông tóc, dấu chân và những thứ khác đều không để
lại nửa điểm, điều này khiến người khác không khỏi có chút buồn bực rồi.
Mạnh Hào khoe khoang trình độ văn hóa của mình một chút, lại đưa tới sự hưởng
ứng của mọi người. Hiện tại, hung thủ quen với thủ pháp xử lý của cảnh sát, hễ
là có dự mưu gây án từ trước thì bọn chúng nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ. Mặc
dù những thứ đó không hẳn sẽ có hiệu quả, nhưng lại khiến cho quá trình phá án
và bắt giam của cảnh sát gặp không ít phiền toái.
Đỗ Long đi tới trước bàn máy tính, mượn dùng đèn pin xem xét mặt bàn tới bàn
phím, Lưu Thiếu Kiệt nói:
Đỗ Long gật gật đầu, ánh mắt vẫn quét tới quét lui trên bàn máy tính. Bàn máy
tính dài một mét hai vô cùng sạch sẽ, bên trái và bên phải màn hình có đặt một
khung ảnh kỹ thuật số và một con gấu bông Winnie the Pooh. Ngăn kéo bên trái
bàn máy tính cũng bị mở ra, bên trong có để một số văn kiện và vật phẩm lẫn
lộn.
Mạnh Hạo cầm lên con gấu bông Winnie, cười nói:
Mạnh Hạo nói xong thì lắc đầu, đặt con gấu bông Winnie trở lại. Đỗ Long lại
phát hiện có chỗ không đúng, hắn cầm con gấu bông Winnie kia lên, sau khi quan
sát một lúc thì Đỗ Long mỉm cười.
Mạnh Hạo ngạc nhiên nói.
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long đột nhiên rút đầu của gấu Winnie ra, bên trong xuất hiện một đầu cắm
USB. Mạnh Hạo thấy thế thì giật mình há to miệng. Đỗ Long đưa cái USB được
ngụy trang một cách khéo léo này ra trước mặt mọi người, cười nói:
Sếp Hoàng, sếp Trần, tôi nghi ngờ bên trong cái USB này có cất dấu bí mật
chính thức của nạn nhân, thứ này nên được đưa đến phòng kỹ thuật điều tra để
kiểm nghiệm một chút!
Tôi đi cho!
Mạnh Hạo và Lưu Thiếu Kiệt cả hai đồng thanh nói, sau đó hai người liền tự
nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như hai con trâu rừng đang tranh giành
bạn tình.
Mặt Hoàng Kiệt Hào cũng cảm thấy tỏa sáng, anh ta vui vẻ nói:
Mạnh Hạo đáp ứng, vui vẻ rạo rực chạy đi. Sau khi cậu ta đi không lâu thì Lưu
Thiếu Kiệt đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói:
Tôi sao lại quên được nhỉ, đêm nay Băng Phong nghỉ làm, ha ha, tiểu tử Mạnh
Hạo kia nhất định sẽ thất vọng thôi, ha ha …
Thật là không có tiền đồ!
Trần Bác Hùng quát một tiếng, Lưu Thiếu Kiệt vội vàng thu hồi tiếng cười vui
sướng khi người khác gặp họa của mình lại. Đỗ Long tò mò, nhỏ giọng hỏi Hoàng
Kiệt Hào:
Hoàng Kiệt Hào cũng thấp giọng nói:
Đỗ Long lúc này mới chợt hiểu, hiện trường ở đây cũng không thể giúp mọi người
phát hiện thêm manh mối gì, cái USB được ngụy trang bằng con gấu bông kia có
lẽ chính là manh mối duy nhất có giá trị rồi. Hoàng Kiệt Hào dạo qua một vòng
cũng không phát hiện thêm gì nữa nên liền cùng Đỗ Long rời đi.
Hoàng Kiệt Hào đưa Đỗ Long đến đồn công an Lệ Viên, thấy hắn đi lấy chiếc xe
đạp điện, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Vậy quyết định rồi nhé, tôi sẽ cấp cho cậu biển số, cậu tự mình mua một
chiếc mô tô, nên mua loại nào tốt tốt một chút, bởi vì sau này bất kể mưa gió
thế nào thì cậu mỗi ngày đều phải dùng nó để chạy khắp thành phố đấy.
Ok, ngày mai tôi sẽ đi chọn một chiếc.
Trong lòng Đỗ Long rất vui, bản thân mua không nổi ô tô, nhưng một chiếc mô tô
cũng không tệ, ít nhất thì so với đi xe đạp điện vẫn mạnh mẽ hơn phải không
nào? Trời mà mưa thì chiếc xe đạp điện mình để dưới lầu, ngay cả việc nạp điện
cũng gặp khó khăn đấy thôi.
Đỗ Long về đến nhà đã hơn mười một giờ, Thi Vân Cẩm còn đang mải mê xem một bộ
phim dài tập được phát lại. Đỗ Long đem phiếu trúng thưởng nộp lên nói:
Mẹ, đây là voucher mua hàng mà con cùng bạn gái rút thăm trúng thưởng có
được ở khu thương mại, nhất định phải dùng hết một lần, mẹ xem trong nhà còn
thiếu thứ gì không thì xem ngày rồi cùng ba đi mua. Đúng rồi, tối mai Quân San
tới dùng cơm, mẹ xem xử lý thế nào nhé, cũng không cần phải long trọng lắm
đâu, đừng dọa người ta sợ là được.
Tốt lắm, đây là chuyện tốt mà, con yên tâm, mẹ chú ý là được…
Thi Vân Cảm vui vẻ cực kỳ, chỉ sợ suốt đêm nay sẽ nghĩ tới chuyện này.
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Long đi tới của hàng xe máy của thành phố Ngọc Lan xem
xét. Mặc dù hắn không lạ gì đối với mô tô, nhưng vẫn bị nhân viên tiêu thụ
quảng cáo tới mức đầu váng mắt hoa, trong lòng hoàn toàn thiếu tự tin. Thấy
thời gian không còn nhiều, túi tiền cũng không đủ dày, chỉ có thể dời lại rồi
tính sau vậy.
Đỗ Long trở lại quận Tây Sơn, kiếm đại một quán ven đường để lấp đầy bụng. Kỷ
Quân San điện thoại tới, cô và Đỗ Long ước định thời gian và địa điểm gặp mặt.
Ước chừng mười phút sau, hắn liền gặp được Kỷ Quân San.
Trong tay Kỷ Quân San xách theo một bao lớn, đủ các thứ linh tinh, mệt mỏi đỏ
bừng cả khuôn mặt. Đỗ Long vội vàng đỡ lấy, cái bọc vừa rơi vào tay hắn liền
trễ xuống một chút, khó trách Kỷ Quân San mệt mỏi như vậy, Đỗ Long cười nói:
Kỷ Quân San dùng ống tay áo lau mồ hôi, nói: